Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 617

Cập nhật lúc: 2025-01-07 19:31:50
Lượt xem: 92

“Nếu chỉ là Hiểu Mỹ đơn thuần thích kỹ sư Kỷ, thì cũng không sao, tôi sẽ nói chuyện với Hiểu Mỹ, thúc giục cô ấy học tập, dù cô ấy và kỹ sư Kỷ không thành, sau này nếu có cơ hội được giới thiệu lên đại học hoặc tuyển dụng, trình độ văn hóa của Hiểu Mỹ được nâng cao, nói không chừng lại có cơ hội”

Thư ký Chu cảm thấy những lời nói của Trình Ninh nghe rất hay, nhưng đều là hư ảo.

Nhưng ông ấy cũng không có cách nào khác.

Chỉ có thể đi từng bước một xem sao.

Quả nhiên, không ngờ chỉ mấy tháng sau, tin tức nhà nước khôi phục lại chuyện thi đại học được phát trên đài phát thanh.

Điều này khiến cho lòng Thư ký Chu vô cùng mừng rỡ.

Bây giờ mỗi ngày con gái của ông ấy đều ngày ngày viết vẽ đủ thứ, còn nghe theo lời Thanh niên tri thức Trình xem đi xem lại những cuốn sách đó, trong chuyện thi đại học, không phải con gái ông sẽ có khả năng hơn những thanh niên trí thức ngày ngày đào bới dưới đất kia sao?

Bên kia, Kỷ Dương cũng nhận được thư từ Bắc Thành, yêu cầu anh ấy trở về thành phố, tiếp tục đảm nhận vị trí công tác của trước đây.

Cũng chính Thư ký Chu đã đưa bức thư này cho Kỷ Dương.

Trong lòng của Thư ký Chu thấy không vui. Người này về Bắc Thành rồi thì con gái của ông ấy hoàn toàn không còn cơ hội nữa phải không?

Nhưng để không ảnh hưởng đến tâm trạng của đứa con gái đang chuẩn bị thi đại học của mình. Ông ấy còn vô cùng tế nhị uyển chuyển mà nói chuyện với con gái mình, nhưng ai ngờ Hiểu Mỹ lại an ủi ngược lại ông ấy, cô ấy nói: "Bố, có gì mà phải buồn? Nếu không khôi phục kỳ thi đại học, anh ấy đi rồi, có khi con còn phải buồn một thời gian, nhưng giờ thi đại học đã khôi phục rồi, con còn có gì mà buồn đâu? Con nói cho bố biết, bây giờ nền tảng của con không tệ, nhất định sẽ thi đỗ đại học, đến lúc đó con sẽ tìm một người đàn ông có trình độ hơn và đẹp trai hơn kỹ sư Kỷ.”

Thư ký Chu: “...”

Được rồi.

Nhưng mà Thư ký Chu không ngờ rằng sau khi nhận được thư Kỷ Dương lại không trực tiếp trở về thành phố ngay. Anh ấy ở lại, nói là muốn kèm cặp Hiểu Mỹ cho đến khi cô ấy thi đại học xong mới rời đi.

Anh ấy còn nói với Hiểu Mỹ: "Nếu em thi đỗ đại học, em mà đồng ý thì chúng ta sẽ kết hôn, nếu không thi đỗ thì cứ ở lại trong thôn tìm người trong thôn mà kết hôn đi”

Hiểu Mỹ nghe xong câu này thì rất vui vẻ.

Cô ấy cười nói: "Thì ra anh sớm đã thích em, chỉ vì cảm thấy em là một cô gái nông thôn, nên không muốn ở bên em, bây giờ em có cơ hội thi đại học, anh mới thấy chúng ta có khả năng”.

Kỷ Dương nhìn cô ấy, nói: "Em không thấy tức giận à?”

“Có gì mà tức giận chứ?”

Hiểu Mỹ cười, nói: "Chuyện hôn nhân vốn dĩ là thương lượng điều kiện mà”

Điều này cũng rất hợp lý.

Đây vốn dĩ là phong tục tập quán của vùng nông thôn.

Sau đó cô ấy tiếp tục nói: "Nhưng mà, nếu bây giờ anh không kết hôn hoặc đính hôn với em, đợi đến khi em thi đỗ đại học rồi, gặp được nhiều người hơn, có nhiều người tuấn tú, có trình độ, thân thể lại cường tráng hơn, nếu em gặp người tốt hơn, nói không chừng em sẽ không muốn lấy anh nữa”

Kỷ Dương nhìn cô ấy một lúc lâu, rồi mới nói: "Được”

Hiểu Mỹ vốn không phải là một cô gái thích học hành, nhưng trong hai năm qua nền tảng của cô ấy không phải là không có, thêm vào việc Kỷ Dương giúp cô ấy ôn thi, cuối cùng cô ấy đã thi đại học rất tốt, thành công thi đỗ vào Đại học Sư phạm Bắc Thành.

Người trong thôn đều chúc mừng Thư ký Chu và vợ của ông ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-617.html.]

Ban đầu họ nghĩ rằng Hiểu Mỹ theo đuổi một người đàn ông như thế, nhưng người ta lại không chịu đính hôn với cô ấy, họ cảm thấy cô ấy đang làm chuyện không đâu, “cái gối hoa lá cành” từ thành phố này có tác dụng gì chứ? Chi bằng cứ mạnh dạng tìm một anh nông dân chăm chỉ mà chung sống.

Đến lúc này họ lại thấy Thư ký Chu xứng đáng là thư ký của họ, suy nghĩ của ông ấy luôn vượt xa họ, nhìn kìa, lúc này đừng nói đến con rể của ông ấy thế nào, Hiểu Mỹ đã thi đỗ đại học rồi!

Nếu không tính đến những thanh niên trí thức, thì cô ấy chính là sinh viên đại học đầu tiên của đại đội Thượng Hàn!

Tuy nhiên, lúc Hiểu Mỹ nhận được giấy báo trúng tuyển, Kỷ Dương đã trở về Bắc Thành.

Trường học khai giảng vào ngày hai mươi hai tháng hai.

Hiểu Mỹ lên tàu hỏa vào ngày hai mươi, đến Bắc Thành vào ngày hai mươi mốt.

Kỷ Dương đón cô ấy xuống tàu hỏa, trước tiên đưa cô ấy đến trường, sau đó là ngày hai mươi hai, cũng là Tết Nguyên tiêu, anh ấy đưa cô ấy về nhà, giới thiệu cô ấy với cha, anh trai và chị dâu của mình rằng cô ấy là vợ chưa cưới của mình.

Mẹ anh ấy là một tiểu thư tư bản, bà ấy đã qua đời khi anh ấy còn rất nhỏ, anh ấy xuống nông thôn khi còn nhỏ cũng là do ảnh hưởng bởi xuất thân của mẹ anh ấy.

Lúc Hiểu Mỹ đến nhà Kỷ Dương, ban đầu cô ấy vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Cô ấy là người miền núi, có sự mộc mạc và phóng khoáng đặc trưng của người miền núi, tuy không tự ti, nhưng cũng biết rằng nhiều người thành phố sẽ coi thường người nông thôn.

Tuy nhiên, cô ấy lại không ngờ rằng, sau khi đến nhà học Kỷ, cô ấy lại được gia đình anh ấy chào đón nồng nhiệt như vậy.

Cha của Kỷ Dương là một giáo sư đã lớn tuổi của Đại học Công nghiệp Bắc Thành, anh trai của Kỷ Dương cũng giống như Kỷ Dương, cũng là một kỹ sư, nhưng là kỹ sư cơ khí, chị dâu là giáo viên trung học, hai người đã có hai con gái, một đứa bốn tuổi, một mới hai tuổi.

Họ đều không phải là những người sống hăng hái nhiệt tình hay đặc biệt thân thiện, nhưng họ vẫn luôn thể hiện sự chào đón và sự quan tâm chân thành đối với Hiểu Mỹ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đặc biệt là chị dâu, biết được Hiểu Mỹ đã thi đỗ Đại học Sư phạm, chị ấy còn nói với cô ấy rất nhiều chuyện về trường học.

Hiểu Mỹ vừa vui mừng vừa có chút ngỡ ngàng.

Lúc Hiểu Mỹ rời đi, chị dâu còn đặc biệt cho Hiểu Mỹ mang theo rất nhiều thứ, còn tặng cô ấy một số phiếu vải, phiếu lương thực, Hiểu Mỹ từ chối, chị dâu liền cười nói: "Hiểu Mỹ đừng khách sáo với chúng tôi, hai năm qua chúng tôi cũng được cô chăm sóc rất nhiều, nếu không nhờ có những thứ cô gửi đến, chúng tôi tự mình chịu đói cũng được, nhưng không biết mấy đứa nhỏ có qua được không”

Nhà họ đến nông thôn sớm hơn Kỷ Dương, lúc đó chị dâu đang mang thai.

Điều kiện ở nông trường mà họ ở rất khó khăn, chỉ dựa vào số công điểm mà anh trai kiếm được thì không đủ cho một người ăn, chứ đừng nói đến sữa bột, vẫn luôn là Kỷ Dương gửi đồ cho họ.

Hiểu Mỹ có chút ngạc nhiên.

Cô ấy nhìn Kỷ Dương một cái, Kỷ Dương liền cười với cô một cái, sau đó nói với chị dâu mình: "Đã qua rồi cũng chẳng có gì để nói, may mà không bỏ lỡ mất điều gì quan trọng.”

Chị dâu cũng cười ra tiếng.

Sau bữa tối, Kỷ Dương đưa Hiểu Mỹ về trường.

Hiểu Mỹ hỏi anh ấy chuyện gửi đồ là như thế nào.

Kỷ Dương nói: "Cha và anh trai của anh xuống nông trường, điều kiện ở đó không tốt, chị dâu mang thai còn bế theo Đào Đào, lúc ở đại đội, mỗi tháng anh đều gửi đồ cho họ, nhưng đến cuối năm ngoái, sau khi về thành phố anh đã nói với họ rằng khi đó anh xuống nông thôn cũng là đi lao động, đại đội Thượng Hàn ở trong rừng sâu, anh không có khả năng gửi nhiều đồ cho họ như thế, có rất nhiều thứ đều là do em chuẩn bị.”

Hiểu Mỹ: “...”

Vậy là từ lúc đó, anh ấy đã bắt đầu sắp xếp để cho cô ấy hòa nhập với gia đình của anh ấy rồi sao?

Loading...