Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Em Gái Xinh Đẹp - Chương 625
Cập nhật lúc: 2025-01-07 19:32:03
Lượt xem: 104
Cách bố trí trong căn nhà và phòng làm việc của anh đều đã được thay đổi rất nhiều chi tiết.
Nhưng cuộc sống sinh hoạt thường ngày của anh cũng không có sự thay đổi gì lớn.
Cũng chỉ là ngẫu nhiên anh sẽ đứng trước trường kỉ, nhìn ngắm bó cúc non mà thôi.
Nhưng mà cô phát hiện thỉnh thoảng anh sẽ lấy một quyển sổ ra, lật lật vài trang.
Ban đầu cô cũng không chú ý lắm, cũng không cố ý đứng đằng sau anh mà đọc.
Bởi vì thời gian làm việc, đọc sách, viết bút ký của anh rất nhiều, mấy thứ anh viết thường đều rất buồn tẻ, nói thật là cô cũng thấy rất buồn tẻ, hơn nữa cô không thích đọc chữ của anh, mặc dù thoạt trông rất đẹp, nhưng rất khó đọc.
Nhưng sau đó cô nhanh chóng phát hiện, cảm xúc của anh khi anh lật xem cuốn sổ kia khá kỳ lạ. Anh luôn là người nghiêm túc lại lạnh lùng, nhưng khi lật xem cuốn sổ kia, vẻ mặt của anh lại trông có chút bi thương không thể kiềm được, mềm mại nhưng bi thương.
Chính bởi vì vậy mà cô mới không nhịn được tò mò mà nghiêng đầu nhìn xem.
“Đoàn Tử đúng là một đứa trẻ hiếu động, tôi chưa bao giờ biết trẻ con sẽ hiếu động đến vậy, còn rất khó tính nữa, mới mấy tháng, còn chưa biết bò, nhưng đã học trườn người về phía trước được rồi, lúc đói bụng thì sẽ lập tức khóc lớn lên, không có một chút kiên nhẫn nào. Anh ấy còn không biết xấu hổ mà buồn bực nói, Ninh Ninh, khi còn nhỏ em cũng như vậy sao? Sao anh nhớ một chút gì cả vậy, tôi thật sự rất tức giận luôn, tính tình như vậy, chắc chắn là giống y hệt anh ấy chứ ai!”
“Anh ấy rất thích Đoàn Tử, thật ra sẽ chẳng có ai mà không thích Đoàn Tử cả, cũng không có cách nào, con bé này xinh xắn đáng yêu, cho dù khó tính đến đâu, nhưng chỉ cần con bé mỉm cười, chẳng ai chịu được nụ cười ngọt ngào ấy.”
“Anh ấy nói với tôi, nếu khi còn nhỏ em cũng cười nhiều với anh như vậy, anh cũng sẽ không đối đãi em kén như vậy, tôi kiểu ‘???’ Anh ấy nói cái gì vậy, anh ấy tệ như vậy mà còn muốn người ta cười với anh ấy nữa à, còn nữa, ai cần anh ấy đối xử tốt với tôi chứ?”
Đây là đang viết cái gì vậy?
Nhưng mà chữ viết trông khá đẹp đấy, hơn nữa trông hơi quen, hơi giống nét chữ của cô?
Nhưng mà hình như đẹp hơn một chút.
Hơn nữa, người viết quyển sổ này cũng gọi là “Ninh Ninh” sao?
Chỉ là cô không hiểu “Ninh Ninh” kia đang viết cái gì nữa.
Trong lòng Trình Ninh còn đang suy nghĩ, cô định xem nhiều nội dung hơn nữa, anh đã đóng quyển sổ lại cái "bụp".
Keo kiệt. Cô thầm nghĩ.
Nhưng mà anh xem cái gì vậy?
Không đầu không đuôi.
Trong lòng Trình Ninh có chút kỳ quái, nhưng mà có thể việc đọc sách vừa nãy khiến cô suy nghĩ nhiều quá, nên cảm giác hơi buồn ngủ, rất nhanh sau đó cô lại mất đi ý thức.
Lúc Trình Ninh tỉnh lại lần nữa, phòng làm việc lại thay đổi rất nhiều chi tiết.
Cô nhìn thấy trong phòng làm việc của anh có rất nhiều tranh.
Đa số đều là tranh phong cảnh, núi rừng, thôn trang, nhà cửa, nhà cửa ngập trong tuyết... Có cái gì đó rất quen thuộc, nhưng Trình Ninh hoàn toàn không nhớ rõ đó là ở đâu.
Sao đột nhiên anh lại sưu tập nhiều tranh như vậy chứ?
Anh thật sự càng ngày càng kỳ quái.
Nhưng chỉ cần không phải là anh có bạn gái hay sắp kết hôn gì đó, Trình Ninh vẫn rất vui mừng vì sự biến hóa đó của anh.
Những thay đổi như vậy làm cuộc sống của anh sinh động hơn rất nhiều.
Ít nhất sẽ không cô đơn như trước đây, mỗi lần cô tỉnh lại đều sẽ có thêm rất nhiều niềm vui bất ngờ.
Mãi cho đến một ngày, cô lại tỉnh lại và thấy được một bức chân dung khổng lồ.
Cô vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy bức tranh này.
Bởi vì những phong cảnh trong bức tranh kia không hề quen thuộc đối với cô.
Nhưng bức tranh này lại quá quen thuộc..... Mặc dù đã nhiều năm rồi không nhìn thấy bản thân, đột nhiên nhìn thấy cũng hơi hoảng sợ, chỉ là hơi hoảng hốt một chút.
Nhưng cho dù có thế nào, cô vẫn nhớ rõ bộ dạng của bản thân mình.
Đó chính là cô.
Mặc một cái áo khoác màu xanh quân đội thật to, thật dày, cổ áo lông xù, đứng dưới mái hiên một căn nhà tranh, trên nóc nhà tranh và sân bên cạnh là một lớp tuyết đọng thật dày.
Đây là cô nhỉ?
Nhưng kia là nơi nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-trong-sinh-lam-em-gai-xinh-dep/chuong-625.html.]
Cô thật sự không có một chút ấn tượng nào.
Nhưng đã lâu lắm rồi không nhìn thấy bản thân mình, Trình Ninh vẫn hơi kích động, cô không kiềm được mà vươn tay chạm thử bức tranh kia. Ngay lúc này, cô đã quên bản thân mình không có thực thể...... Bây giờ cô chỉ là một linh hồn, không thể chạm đến bất cứ thứ gì.
Cô cẩn thận vươn tay đi sờ“cổ” trên bức chân dung kia, tóc của cô, gương mặt của cô.... Cô vô cùng khiếp sợ, cô lại có thể cảm giác được cảm xúc thô ráp trên bức tranh kia, cô trố mắt, không dám tin mà ấn đi ấn lại, sau đó cô cúi đầu nhìn xem tay của mình, cô nhìn thấy gì?
Cô thấy được tay của mình, trắng nõn mịn màng, trong suốt sáng bóng không phải là hư ảnh.
Cô ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó vội vàng tự nắm lấy tay của mình, cầm nắm được, là thực thể.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô khϊếp sợ ngẩng đầu lên, lại phát hiện người trong bức tranh kia đã không thấy đâu, chỉ còn lại căn nhà tranh và sân vườn bị tuyết phủ...
“Răng rắc”, tiếng mở khóa cửa phòng làm việc vang lên, Trình Ninh quay đầu lại theo bản năng, sau đó cô và người tiến vào bốn mắt nhìn nhau.
Bốn mắt nhìn nhau?
Rõ ràng Trình Ninh nhìn thấy sự chấn động, khϊếp sợ và ảnh ngược của cô trong con ngươi của anh.
Thị lực của cô tốt quá đi chứ.
Anh thấy được cô?
Anh đứng ngay ở cửa.
“Anh”
Trình Ninh mở miệng, từ từ chậm rãi, như đang nhả từng chữ một: “Anh thấy được em sao?”
Bởi vì nhiều năm không nói chuyện, việc nói thành tiếng hơi khó khăn với cô, nhưng sau đó cũng nói được mấy chữ, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh vẫn luôn đứng ở phía trước cửa, không nhúc nhích.
Nhưng sau khi cô mở miệng anh lại sải bước đi về phía cô, trước khi Trình Ninh kịp phản ứng lại thì anh đã đưa tay bắt lấy tay cô. Lúc đầu, lực tay của anh cũng không lớn, thậm chí là có chút run rẩy, nhưng sau khi bắt được tay cô thì không biết vì sao anh càng nắm càng chặt.
Trình Ninh hô “a” một tiếng.
Là cảm giác đau đớn chưa từng có trong ngần ấy năm.
Anh nắm cổ tay cô, nắm chặt đến nỗi làm cô thấy rất đau.
“Anh!” Cô gọi một tiếng.
Dường như lúc này anh mới tỉnh lại, tay anh buông lỏng ra một ít, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cũng không chịu buông tay.
Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kia.....
Ánh mắt kia như muốn dính cả vào người cô vậy.
Trình Ninh cảm thấy hơi sợ hãi, vừa không được tự nhiên lại vừa sợ hãi, cô lại gọi một tiếng “anh”, sau đó lui về sau một bước, muốn rút tay ra khỏi tay anh.
Nhưng cô không rút ra được.
Sự xuất hiện đột ngột của anh, và cả bộ dạng này của anh, đều làm cho cô quên vui mừng chuyện mình đột nhiên có thực thể.
Đúng rồi nhỉ, cuối cùng thì cô cũng không cần làm linh hồn nữa.
Không biết là thật hay giả.
Nhưng tay anh nắm chặt cô như vậy, cô cảm thấy đau đớn, còn có giọng nói của cô... Những thứ này đều là thật phải không?
“Anh!”
Cô lại gọi anh: “Anh có thể nhìn thấy em sao?”
Nếu anh có thể nói, có lẽ cô sẽ càng cảm thấy chân thật hơn một ít.
Nghĩ đến đây cô lại không sợ hãi. Có chuyện gì đâu mà hãi? Cô đã ở chung với anh nhiều năm như vậy rồi, sao vẫn còn sợ anh như vậy chứ?
Nghĩ đến đây cô cúi đầu vươn tay kia, kéo cánh tay của anh ra, cảm giác thật sự rất chân thật.
“Ninh Ninh?”
Cô nghe tiếng anh gọi cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn anh thấp thỏm mà cười cười, hỏi: “Anh à, anh thật sự có thể nhìn thấy em sao?”