Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-10-18 05:59:07
Lượt xem: 187
Trần gia là một đống hỗn độn, đồ đạc đều bị đập phá, chờ ông Trần vẻ mặt đau lòng mua tất cả đồ đạc về, lại chờ nấu cơm xong thì đã là ba bốn giờ chiều.
Hai chị dâu Trần gia vẫn nói kháy, mắng em gái của chồng từ đầu đến chân, tuy không đề cập tới họ tên nhưng cách ngấm ngầm đ.â.m chọc người khác cực kỳ thành thục.
"Mẹ, con ra ngoài một chút."
Mặt của Trần Kiều Kiều sưng húp, lúc bước ra đôi mắt như quả hạnh đào, suýt chút nữa dọa những người trong phòng sợ c.h.ế.t khiếp.
Cô ta cũng lười xé rách mặt với mấy chị dâu, lần này cô ta trở về còn mang theo 500 đồng đưa cho nhà mẹ đẻ, nên mới không quản chị dâu nói cái gì.
Trong lòng Trần Kiều Kiều nghẹn khuất muốn chết, ôm tâm thái thử gọi điện thoại cho Giang thiếu gia.
Nhưng Giang thiếu gia sao có thể quản một nữ đồng chí họ Trần?
Anh ta có thể cảm thấy hứng thú với cô gái Diệp Mạn Tình kia cũng chỉ bởi vì người nào đó tự mình trồng hoa ở trong sân.
"Này, anh, anh trai thân yêu...... Tôi nói cậu có cần tự mình trồng loại hoa vô dụng này không?"
Đây là một tòa nhà nhỏ màu trắng có ba tầng, bên ngoài sân trồng không ít hạt giống hoa đào.
Bây giờ trong sân đang được trồng không ít loại hoa, nếu không phải không thể trêu vào người trước mắt, cậu ta thật muốn dán lên đầu đối phương cái mác 'bệnh thần kinh'.
Ai biết đối phương chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, Giang thiếu gia nghẹn khuất muốn chết.
Cậu ta ôm hai cánh tay, rất không nói nên lời hỏi: "Này, tôi nghe nói cậu thích trà lài, mời cô gái nhỏ kia đến pha cho cậu uống là được rồi."
"Nếu không, chúng ta cũng có thể dùng tiền mua, cậu đâu cần tự mình làm loại việc này?"
Giang thiếu gia thật điên cuồng. Cậu ta nói với đối phương nhiều như vậy, nhưng đối phương chỉ thờ ơ nhìn cậu ta một cái, coi cậu ta như không khí.
"Thiếu gia, cậu có điện thoại."
Chị Lý giúp việc rất nhanh gọi trả lời điện thoại. Giang thiếu gia thuận miệng hỏi:
"Ai vậy?"
Chị Lý nói: "Nói là họ Trần, cái khác không chịu nói."
Giang thiếu gia cảm thấy người này có bệnh, chó mèo gọi tới anh ta đều phải tiếp à, cũng không phải là cô gái nhỏ Diệp Mạn Tinh kia.
Đương nhiên, anh ta cũng cực kỳ ghét cô gái nhỏ kia, thật sự là tức c.h.ế.t anh ta. Anh ta chưa từng gặp qua người nói chuyện nhẹ nhàng lại tung cước đánh người như vậy.
"Vậy......... ."
Anh ta vừa định nói không để ý tới đối phương, nhưng vừa mới đánh mất mặt mũi trước mặt người này, vì giữ thể diện của mình liền nói:
DTV
"Đi, tôi đi tiếp."
Giang thiếu gia cà lơ phất phơ lên lâu nghe điện thoại, vừa nghe được đối phương nói xong liên vui vẻ:
"Cô nói cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-107.html.]
Anh ta còn tưởng mình đã nghe nhầm.
Lúc này, lời đối phương truyền đến:
"Tôi nói, tôi có thể khiến cho bọn họ ly hôn, trước ngài nói sẽ giới thiệu tôi đến đoàn văn công, vẫn còn đúng không?"
Giang thiếu gia tò mò muốn chết. Thật ra Giang thiếu gia vô cùng ngoài ý muốn với Diệp Mạn Tinh, tính cách mảnh mai yếu đuối của cô gái nhỏ khiến người khác tức đến không đền mạng, họ Trần còn có loại năng lực này?
Chương 108 :
"Được, nếu cô có thể làm được, nhưng nhắc nhở cô một câu, không được tổn thương tính mạng cô ấy."
Giang thiếu gia nhún nhún vai: "Bằng không, có người phát điên thì cũng là cô tự tìm."
Giang thiếu gia không nói gì. Anh cả lạnh lùng vô cảm trong nhà bình thường cái gì cũng không để ý, lại bỗng nhiên bảo vệ một người.
Cậu ta có thể không tò mò sao? Giang thiếu gia không nói nên lời vì tò mò. Ai lại hiếm lạ trà lài chứ?
Kết quả cô gái nhỏ Diệp Mạn Tinh kia gọi một cuộc điện thoại tới, còn nói không cho nhúng tay vào chuyện của cô gái nhỏ thì thật sự không được nhúng tay vào?
Một lần không thành công, hiện tại lại không cho anh nhúng tay vào chuyện ly hôn của Diệp Mạn Tinh, Giang thiếu gia không biết buồn bực bao nhiêu.
Hiện tại tốt rồi, người được sắp xếp trước kia không chết, còn có người tự động đưa tới cửa giúp đỡ, Giang thiếu gia cũng nổi lên hứng thú. Giang thiếu gia thật tò mò đến muốn chọc thủng bầu trời.
Hiện tại cô gái nhỏ Diệp Mạn Tinh xuất hiện, anh ta cũng muốn xem xem rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể khiến người có thân phận không màng bất cứ thứ gì lại để ý đến cô?
Trần Kiều Kiều cắn chặt răng.
"Tôi đã biết.”
Giang thiếu gia là người ngay cả mặt cũng không nhớ, cũng không để ý đến cảm nhận của người khác, làm sao chú ý đến cảm xúc của cô ta.
Trong thị trấn, Tống Văn Cảnh còn có chuyện phải làm, đưa Diệp Mạn Tinh lên trấn trên thì gặp phải thanh niên trí thức Triệu vẫn đang chờ bọn họ.
Cô nàng Triệu Giai Giai cũng rất có ý tứ, hôm nay cô ấy xin nghỉ một ngày, biết Diệp Mạn Tinh muốn lên thị trấn kiểm tra đứa nhỏ, vì vậy cô ấy đã chờ cô ở thị trấn.
Diệp Mạn Tinh cũng thấy hình như anh có việc phải làm nên chủ động nói: m
"Nếu anh có việc thì đi đi, em với Giai Giai đi mua sắm rồi về."
"Anh sẽ quay về sớm."
Tống Văn Cảnh vẫn cầm thuốc dưỡng thai cho vợ trong tay mà không hề sợ mất mặt. Trên lưng anh còn đeo một túi đồ lớn.
Trước khi đi, Diệp Mạn Tỉnh nhét vào túi một chiếc ví màu đen. Trong ví có 10 tờ ngân phiếu, tuy không nhiều nhưng sợ đeo vào người cô sẽ không an toàn.
Tống Văn Cảnh dừng lại nói: "Lát nữa em muốn ăn gì cứ tự mua ăn. Nếu phải xếp hàng chờ thì chờ anh về hoặc viết ra giấy để anh mua cho."
Dù anh lo lắng cho cô nhưng Tống Văn Cảnh chỉ có ba ngày nghỉ nên anh phải nhanh lên. Tống Văn Cảnh trước khi đi còn thúc giục: "Anh làm việc ở xã, em có thể cùng thanh niên tri thức Triệu đi mua sắm rồi về sớm hơn, tối về với anh."
Nói xong, anh gật đầu với Triệu Giai Giai: "Cảm ơn thanh niên tri thức Triệu, nhưng vợ tôi đang mang thai, xin đừng ở bên ngoài quá lâu, nếu có chuyện gì thì gọi cảnh sát."
Tống Văn Cảnh thực sự rất quen thuộc với thị trấn này. Dù gì anh cũng có người quen ở Cục công an của thị trấn và bên xã, cô vợ nhỏ của anh cũng đang ở trong thị trấn và tinh thần của anh đã thả lỏng hơn rất nhiều.