Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:05:02
Lượt xem: 47
Diệp Mạn Tình nghe thấy một tiếng 'lách cách', đó là cha Diệp muốn xoay người, không cẩn thận đụng phải chén thuốc.
Âm thanh của chén thuốc làm trầm trọng thêm tiếng cãi vãi trong phòng.
"Me."
Giọng nói của Diệp Mạn Tinh vang lên, mấy người trong phòng dời mắt nhìn về phía cô, nói cho đúng, là nhìn cái bụng đân đẫn lộ rõ của cô.
Cha Diệp và anh hai Diệp Bác Thương sửng sốt một lúc, sau đó vui vẻ hỏi: "Em gái, em mang thai rồi hả?"
"Dạ."
Cô đi vào, anh hai khống muội vô cùng có ánh mắt mời cô ngồi xuống.
Sau một lúc luống cuống tay chân, anh hai Diệp cũng đã đem táo mua cho cha Diệp rửa sạch lại, còn kín đáo đưa cho cô một quả: "Sao em lại về một mình? Có khát nước không? Cái này anh hai mua, em ăn thử đi?"
DTV
Tiểu hoa đào tinh có chút kinh ngạc: "Anh hai, anh mua từ chỗ nào vậy?"
Thời đại này, đồ ăn tinh tế rất quý, phân phối lương thực ở nông thôn và thành thị đều là cố định, bình thường ăn còn chưa có.
Còn dư lại có thể mua, nhưng còn chưa chắc có chỗ bán.
Đúng là trong không gian của cô có không ít, nhưng bây giờ không gian không biết chạy đi đâu rồi?
Anh hai Diệp ấp úng, nhìn trái nhìn phải rồi cuối cùng nói: "Đó là, xếp hàng ở hợp tác xã cung- tiêu mua?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-132.html.]
Có ma mới tin anh.
Thời gian cô đến thập niên 70 chưa lâu, cũng biết loại hoa quả tươi này ở hợp tác xã cung- tiêu nào có thể mua được?
Tại sao nhân viên bán hàng có thể trở thành bát cơm vàng trong thời đại này a, không phải bởi vì vật tư thiếu thốn, mà là chức vị người bán hàng trong hợp tác xã cung- tiêu này có thể sớm đem những tin tức vật tư tốt nói cho người thân bạn bè quen biết trước.
Anh hai Diệp bị em gái nhìn một cái suýt chút nữa không thể chịu được, may mắn thay, lúc này mẹ Diệp vào nói chuyện.
Bên trong nhà chính, mẹ Diệp cơ hồ trừng to mắt, tức giận đến hộc máu: "Vậy con mang thai, cuối cùng còn về nhà một mình?"
Mẹ Diệp không có cách nào vui vẻ nói chuyện với con gái, nói một câu này, tâm mắt mấy người trong phòng đều phát hỏa nhìn bà.
"Mẹ, sao mẹ cứ xoắn xuýt chuyện này hoài vậy? Con đã nói hết rồi, Văn Cảnh là quân nhân, không phải mỗi lúc đều có thể bên cạnh người nhà."
Thấy Chu Trình định nói gì đó, cô trực tiếp nói thêm câu nói: “Lần này Văn Cảnh về với con, chỉ có ba ngày nghỉ, nên lân này muốn bù đắp, theo vợ về nhà mẹ đẻ rồi.”
"Nhà họ Tống đối với nhà chúng ta rất tốt. Mẹ, thả lỏng tinh thần đi, lỡ một ngày nào đó nhà họ Tống cái
gì cũng không quản, ai sẽ tìm bác sĩ tốt đến xem chân cho cha?" Nhìn Diệp Mạn Tinh yêu kiều quyến rũ, giọng nói ngọt ngào và mềm mại, nói ra như những nốt nhạc, vừa êm tai lại khiến người ta sa vào trong đó.
Ở trong phòng mẹ Diệp bị âm thanh này làm cho giật cả mình, tạm thời dằn nổi lòng uất ức của bà lại.
Thấy em họ nhỏ nói chuyện vì nhà họ Tống như vậy, trong lòng anh ấy vẫn rất chua xót, điều này chứng tỏ em họ rất hài lòng với Tống.
Tống Văn Cảnh ở ngoài cửa có thể nghe thấy những điều này, đáy lòng anh cảm thấy như có dòng nước ẩm chảy qua.