Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:05:16
Lượt xem: 87
Cha Diệp không thể rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu, cố gắng nở một nụ cười trên khuôn mặt gầy gò và vô hồn, dỗ dành: “Con gái nhỏ, cha có thể uống trà thơm do con tự sấy khô. Gần đây cha cũng có chút sức lực và hơi thở cũng không quá khó nhọc, đó đã là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đối với cha rồi.”
Tâm tình của tiểu đào hoa Tinh rất phức tạp.
Trong ký ức của mình, cô biết rằng cha Diệp là thợ xây giỏi nhất trong dòng họ Diệp và ông là một người thầy giỏi để truyền nghề. May mắn thay, cha Diệp thực sự đã nhận rất nhiều học trò.
Nếu không, lúc đầu cơ thể đã không được duy trì tốt được như vậy.
Cuối cùng cha Diệp cũng vẫn không thể sống sót sau cú đánh khiến đôi chân bị liệt.
Trên thực tế, ông không biết rằng cải cách và mở cửa sẽ diễn ra trong hai hoặc ba năm nữa.
Một thợ xây bậc thầy như cha Diệp, nếu có cơ hội thích hợp để dấn thân vào tương lai bất động sản của thành phố, ông nhất định sẽ phất lên, thậm chí có thể trở thành trùm bất động sản.
Điều này là do cha Diệp không chỉ giỏi về nghiệp vụ mà còn rất giỏi quản lý, khả năng kiếm tiền của ông cũng tốt hơn những công nhân cùng cấp khác.
Nếu không, ngay cả cha Diệp cũng không thể cưới được mẹ Diệp hồi đó.
Nhìn vào hình dáng của cơ thể, cô cũng muốn biết mẹ Diệp khi còn trẻ xinh đẹp như thế nào mà giờ lại tham lam và hủy hoại cặp vợ chồng đáng lẽ phải sống một cuộc sống hạnh phúc này như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-141.html.]
"Cha, cha có hối hận không?" Hoa đào tinh vốn đã quen thuộc với sinh tử nên cô rất ngưỡng mộ cha Diệp, chủ yếu là vì cô đã tỉnh lại trên thân thể nguyên thân lâu như vậy.
Cô từng nghe bà Diệp oán giận, oán hận.
DTV
Cảm thấy thật đáng tiếc khi nghe người khác nhắc tới.
Khi nghe nhắc tới cha mẹ chồng cô cảm thấy áy náy cố gắng tìm cách bù đắp cho họ, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng nghe cha Diệp oán giận lân nào. Lời nói này bị tụt lại phía sau, cha Diệp sửng sốt, ngược lại hỏi: "Con gái nhỏ, nhìn thần sắc của con, hẳn là nhà họ Tống đối với con rất tốt."
Diệp Mạn Tinh dừng lại, đôi mắt trong suốt của cô ngưng lại nhìn cha Diệp, cô gật đâu trong sự chờ mong kín đáo của ông ấy: "Dạ."
Cha Diệp nở nụ cười. Đó là kiểu cười buông bỏ tâm tư.
Tiếng cười dừng lại, cha Diệp nói: "Con gái nhỏ, nhân sinh có thể có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra." "Nếu như có chuyện bất ngờ như vậy, có thể đổi lấy một nhân duyên tốt cho con, có một người chồng chân chính thương con, đổi lại là một người bạn đời đáng tin cậy cùng con đi qua nửa đời sau của cuộc đời, cha bằng lòng như thế.”
Lời nói này của ông ấy, thật sự không có gì che dấu, cuối cùng cha Diệp cười cười với cô: "Nói như vậy, cha kiếm được lợi nhuận, nhà họ Tống rất tốt."
Diệp Mạn Tinh nghe xong sửng sốt một chút, chợt nghe thấy cha Diệp đổi ngữ khí nói: "Con gái nhỏ, con đừng trách mẹ con, cha không yêu cầu con tha thứ cho bà ấy, nhưng sau này khi con làm mẹ, con sẽ biết phụ nữ sinh con còn khổ hơn nhiều.”
"Mẹ con lén lút ép con, cũng lén lút ép anh hai con, khiến cho bà ấy thay đổi thành một người khác, nhưng cuộc sống quá khó khăn đối với bà ấy, về mặt tình yêu đáng lẽ cha phải dành cho bà ấy, hy vọng nó có thể xoa dịu vết thương trong cuộc sống của bà ấy nhưng nó đã bị mất."