Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:15:57
Lượt xem: 66
"Tiện đường."
Tống Văn Cảnh thấy vấn đề của Viên Cương đã được giải quyết, đã yên tâm rời đi.
DTV
Biết được công việc của anh vợ cũng đã xong xuôi, anh mới càng yên tâm rời đi.m
Xe jeep lại gầm rú chạy đi, Điên Nhất Hóa còn ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi: "Chậc, cái tên gay là ai?"
Người đàn ông đó trông đẹp trai, nhưng ánh mắt sắc bén, ánh mắt như ưnpg như sói, cả người uy nghiêm, nhưng Điên Nhất Hóa chỉ liếc qua một cái là không thể không ngoảnh mặt đi.
Nhìn thấy vết m.á.u trên tay người đàn ông đó, khi bị đôi mắt đó nhìn chằm cqhằm, anh ấy cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, tóc gáy dựng đứng.
"Đây là em rể út của tôi."
Điền Nhất Hóa kinh ngạc đến run tay:...?
“Chuyện của Viên Cương là do cậu ta nhúng tay vào.” Anh hai Diệp nói thêm.
Điền Nhất Hóa hoàn toàn sửng sốt: "Chẳng trách..."
Chẳng trách xử lý nhanh như vậy, nếu là người đàn ông đó ra tay, hoàn toàn có thể hiểu được.
Điền Nhất Hóa cả một đường đêu quấn lấy anh hai Diệp để nói nhiều hơn về người em rể út này, còn cả loại trà hoa đã thu hút khiến trong gia đình nhốn nháo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-180.html.]
Anh hai Diệp kiên nhẫn nghe anh ấy nói xong, mới hỏi: "Anh tới tìm tôi là có chuyện khác sao?" Từ thị trấn về lại phải mua lại vé ô tô đi về.
Mãi đến lúc hai người đi mua vé, cả dọc đường vào nhà ga, Điền Nhất Hóa cũng không nói mục đích, bình thường anh ấy không có rảnh rỗi như vậy.
Mãi đến khi hai người đi tới phòng bán vé, Điên Nhất Hóa mới xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: "Anh phải đi làm thật sao?" "Làm sao?"
Anh hai Diệp không làm tốt quyết định của mình, cứ mãi là người buôn bán, không thể khiến bản thân trở thành hậu thuẫn của em gái út.
Theo như anh ấy biết, em rể cũng trạc tuổi anh ấy, hiện tại cũng đã là cán bộ trung đoàn phó, tốc độ thăng tiến như vậy anh ấy không thể theo kịp. "Ý tôi là, trước khi cậu làm việc, chúng tôi sẽ làm phi vụ lớn việc lớn."
Anh hai Diệp nhướng mày nhìn anh ấy, cái gì lớn?
Điền Nhất Hóa kéo anh hai Diệp đến một nơi hơi khuất, sau đó suy nghĩ một chút nói: "Là hoa trà lân trước anh mời tôi uống, anh có thể lấy bao nhiêu? Lần này đến cả chú năm của tôi cũng tới." Anh hai Diệp nhìn anh ấy như nhìn một kẻ ngốc.
Bởi vì hoa trà ấy, anh ấy còn làm cho em út tức giận đến mức lấy chổi quất anh đi, sao có thể lại đi lấy hoa trà như vậy nữa, lại chọc cho em út tức giận sao?
Điên Nhất Hóa: “Loại hoa trà lân trước, nếu như anh có thể lấy được, có thể làm cho em út của anh trở thành một hộ gia đình có mức thu nhập hàng năm lên đến 10 nghìn nhân dân tệ, hộ gia đình thu nhập 10 nghìn nhân dân tệ mấy năm nay lợi hại như thế nào, anh có biết không? " "Với cái chân của bố anh, rất cần đến tiền đúng không?"
Nhìn thấy anh hai Diệp trợn to hai mắt bộ dạng giống như phát điên, anh ấy mới nói: "Tôi nói thật đấy, chỉ dựa vào công việc buôn bán ở chợ đen của chúng ta, chúng ta gánh không nổi."
"Nhưng anh cũng biết Điên gia ở kinh thành, chuyên môn tổ tiên nhà gia đình tôi là xem bệnh cho hoàng thân quốc thích, gia thế của gia đình tôi chính là bác sĩ thấy thuốc cho hoàng gia."
Thấy bộ dạng của bạn mình như một tên thần kinh, bản thân anh ấy hạn hán lời: "Tôi nói thật đấy, cậu biết chú Năm của tôi đúng không? Chú ấy chuyên chữa bệnh cho lãnh đạo."
"Tôi mặc kệ gia thế như thế nào, chuyện này không liên quan gì đến em gái tôi, anh nói những thứ đó em gái tôi cũng không hiểu." Nói xong, anh ấy quay sang nhếch miệng với Điên Nhất Hóa: "Anh thật sự dám làm gì em gái tôi thì đừng trách tôi trở mặt với anh."