Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 202
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:16:32
Lượt xem: 70
Cô chẳng muốn nhiều lời, thím hai đến tận nhà làm ầm ĩ cả lên, chẳng phải là sợ nhà chồng chạy hay sao?
Nhưng cứ âm thầm nói những lời này thì có ích chắc? Cô nghĩ thầm: Nếu như không phải cha mẹ chồng và em trai chồng tốt, cô đã đi từ lâu rồi.
Người khác thích nam chính, nhưng cô là hoa đào tinh cơ mà, vốn dĩ còn chẳng có chút tình cảm con người nào, chứ đừng nói chi là tình yêu.
Cô liếc nhìn cô em chồng ở trước mắt giống với em trai chồng và mẹ chồng đến mấy phần, nhưng cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp đi ngang qua bên cạnh cô ấy.
Cô và cô em gái chồng này cũng chẳng chung đụng ra chút tình cảm nào, tại sao cô phải nhắc nhở cô ấy?
Người xui xẻo cũng không phải là cô.
Tống Văn Thư vẫn còn trợn đôi mắt xinh đẹp, muốn xem chị dâu nhỏ có nói với cô ấy câu nào không, kết quả là Diệp Mạn Tinh lại trực tiếp đi ngang qua bên cạnh cô ấy.
Trong phòng còn vang lên giọng nói không vui của mẹ cô ấy:
"Thím hai, nhà tôi có từng để nhà cô thiếu thốn gì không? Thế mà cô lại nhằm vào Tinh Tinh như vậy, còn có suy nghĩ muốn để Tuệ Tuệ gả cho Văn Cảnh?"
Sắc mặt của mẹ Tống rất khó coi, gần như là kìm nén một cục tức, lần đầu tiên cảm thấy phiền vì hai nhà vẫn còn sống chung không tách hộ.
"Chị, chị dâu, em không có..."
DTV
Ý này, mấy chữ cuối bà ta không nói nên lời. Bà ta muốn phủ nhận nhưng lúc nãy bà ta lại vừa nói xấu cháu dâu mình.
Nếu bà ta thừa nhận thì chẳng khác nào phơi bày hết ý nghĩ muốn để cháu gái nhà mẹ đẻ lấy Văn Cảnh và lòng dạ của bà ta.
Như thế thì bà ta làm sao làm người được nữa? Chuyện này quả thật đã gác bà ta lên lửa nướng, bà ta thừa nhận cũng không được, phủ nhận cũng không xong, lần này thím hai lại nếm được sự ghê gớm của tiểu yêu tinh này thêm lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-202.html.]
Cũng là lần đầu tiên được nếm sự ấm ức như lúc trước Trần Kiều Kiều từng phải chịu, thậm chí bà ta còn không biết nên làm gì để cứu vãn một chút, bởi vì chồng bà ta đã đứng ở cửa với gương mặt đen thui, giọng nói lạnh lẽo như rơi vào hầm băng:
"Nếu đã ầm ĩ đến mức trong nhà không yên ổn, vậy thì ly hôn đi."
"Ly hôn? Tôi không..." Nghe thấy ly hôn, thím hai đã hoàn toàn luống cuống, bà ta thì ly hôn gì chứ? Nhà mẹ đẻ bà ta cũng không thể chấp nhận bà ta. Làm sao bà ta ly hôn được?
Nhưng hôm nay chú hai lại quyết tâm muốn ly hôn, mặt đen lại không nói câu nào nữa. Thím hai đã hoảng sợ thật rồi.
"Mẹ.”
Tống Văn Thư phát hiện tình hình có gì đó không đúng. Ban đầu Tống Văn Thư không thích chị dâu nhỏ nhưng lại phát hiện mình đã bị vả mặt.
Trước khi đến Tống Văn Thư còn nghĩ thầm: Cô ấy tuyệt đối không thể thích chị dâu nhỏ, tuyệt đối không thể chấp nhận cô. Cũng cảm thấy chị dâu nhỏ không xứng với anh trai cô ấy?
Bây giờ, trong lòng cô ấy chỉ muốn hú hét: "Ôi mẹ ơi, tại sao lại xinh đẹp như vậy chứ?
Nhưng hình như chị dâu nhỏ lại không nhìn trúng cô ấy? Tống Văn Thư chỉ có chút ý kiến như vậy.
Đã mấy năm rồi mẹ Tống không gặp con gái, năm đó con bé này nhất quyết muốn lấy một đối tượng mà người nhà đều không đồng ý, vì tình yêu của con bé mà cả đời không qua lại với người nhà.
Lần này vừa về đã khiến trong nhà ầm ĩ hỗn loạn, mẹ Tống liếc nhìn cô ấy một cái: "Con muốn về thì yên lặng mà về, tại sao lại làm ầm ĩ khiến trong nhà không yên, chị dâu của con đang mang thai, con còn gây chuyện theo."
Tống Văn Thư sững sờ:
"Mẹ, ai mới là con gái mẹ vậy?"
Cô ấy mới chỉ rời khỏi nhà mấy năm, tại sao mẹ của cô ấy cũng bị cướp đi rồi?