Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:24:05
Lượt xem: 26
Cuối cùng Cố Nguyên cũng tìm được cơ hội, bắt lấy cánh tay của bạn tốt:
"Còn không mau đi, hơn phân nửa là cô vợ đâu quả tim của cậu gọi điện thoại đến đấy.”
Một câu này làm cho đầu tất cả mọi người ong ong, bọn họ không tin Cố tiểu đoàn trưởng nói to như vậy, trong lòng thầm nghĩ nhất định là anh ... uống nhầm thuốc.
"Cảm ơn."
Tống Văn Cảnh lau tay, sau khi nói chuyện với vợ của chính ủy và vợ của đội trưởng, chân dài bước đến văn phòng chính ủy để nghe điện thoại.
Bang bang bang.
Tống Văn Cảnh nghĩ vợ sẽ đến tòng quân, trên khuôn mặt tuấn tú luôn luôn lạnh nhạt khắc chế hiện lên một tia dịu dàng, trong lòng chợt lóe lên một cảm xúc mãnh liệt.
Đô đô đô.
Điện thoại reo lên.
Âm thanh tràn đây vui vẻ của Tống Văn Lâm bên kia vang lên: "Anh, anh đón chị dâu đi tòng quân, người đã tới nơi chưa?"
Nam chủ long ngạo thiên nào đó: Mình phái người đi đón vợ đi tòng quân?? (Sao mình lại không biết chuyện này??)
Tống Văn Lâm ở đâu dây bên kia vẫn còn đang nói tình huống của chị dâu đi tòng quân.
DTV
Trước đó trong lòng Tống Văn Cảnh nóng hầm hập, nhưng hiện tại tim lại lạnh như băng. Anh phái người đi đón cô đi tòng quân?? (Vậy sao anh không biết?)
"Anh, anh, anh còn ở đó không?”
Sau khi Tống Văn Lâm nói xong, phát hiện anh trai mình không hề phản ứng, cậu còn tưởng đường truyền điện thoại có vấn đề. Cậu vừa mới uy vài tiếng, đang định cúp điện thoại rồi gọi lại, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng kiềm chế:
“ Em nói cái gì?"
"Anh! phái! người! đến! đón! chị! dâu! em! đi! tòng! quân!?"
Từng chữ đều cực kỳ chậm và mạnh, gần như thốt ra từng chữ một.Tống Văn Lâm cũng cảm thấy giọng nói của anh trai rất lạ nên đành phải lặp lại:
"Đúng vậy, anh, ba ngày trước anh phái người tới đón chị dâu, mọi người tính thì khoảng hôm nay chị ấy hẳn là đã đến đơn vị, anh........."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-208.html.]
Vừa mới dứt lời, cậu chợt nghe một tiếng xoạch, phịch một tiếng giống như thứ gì rơi xuống.
Màng nhĩ của cậu tê rần, "Anh?"
Tống Văn Lâm cũng hậu tri hậu giác phát hiện có điểm không thích hợp:
"Anh."
"Ừ."
Tống Văn Cảnh lại nhặt ống nghe điện thoại lên, bắp thịt của anh căng lên chặt chẽ, con ngươi tối đen hơi cứng lại, đồng tử nặng nề co rút lại.
Ong ong ong.
Có một âm thanh gì đó nổ tung trong đầu. Cặp chân dài kia của anh gắt gao đông cứng trên mặt đất, Tống Văn Cảnh làm gì cũng đều thuận lợi, ngũ quan lại nhạy bén hơn so với người thường.
Anh cảm thấy trên đầu như bị dội một chậu nước lạnh, anh mím chặt môi, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói cực kỳ kiềm chế đến mức bình tĩnh của mình:
“Chuyện này xảy ra khi nào vậy?”
"Người này bộ dáng thế nào?"
Tống Văn Cảnh cảm thấy giọng nói của mình quá mức bình tĩnh.
"Anh không phái người tới đón chị dâu em. Anh định về đón cô ấy, nhưng không định sớm như vậy."
"Cái, cái gì?"
Phản ứng của Tống Văn Lâm so với anh cậu còn lớn hơn, âm thanh cậu vô cùng kích động:
"Anh, anh đừng làm em sợ, những người đến đón chị dâu hôm đó là hai người luyện võ, họ là binh lính xuất ngũ chuyển công tác, không phải anh thì là ai?"
Cậu chợt nhớ ra lúc chị dâu mở thư giới thiệu, cả người bị dọa đến ngã ngửa ra sau, mồ hôi Tống Văn Lâm chảy càng nhiều, cuối cùng nói một câu:
"Anh, chị dâu còn đang mang thai, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?"
Cậu vừa nói đến đây, cậu phát hiện bên kia càng thêm im lặng, cách điện thoại cảm thấy anh trai mình có thể sắp nổ tung rồi.