Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:24:26
Lượt xem: 121
Thím Hai nghe xong lập tức cảm thấy không vui :
“Ba, nhà con nhiều trẻ con nhất, một phần sao đủ được?”
Bà ta chưa nói xong thì đã bị chú Hai nắm tay, ý bảo bà ta đừng nói chuyện nữa. Ngược lại, mấy anh em khác đều cảm thấy xấu hổ, làm gì có người đàn ông nào sống một mình một nhà, chú Ba Tống nói thầm một tiếng:
“Ba, con làm sao có thể sống một mình một nhà được?"
DTV
Ông nội Tống trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói:
“Ba, từ xưa có câu, trưởng tử dưỡng lão, cha và mẹ ở cùng với anh cả đi, tất cả để anh cả chăm sóc."
Mẹ nội Tống cảm thấy rất vui, bà rất thích cháu dâu, con dâu cả cũng khá tốt, tuy nhiên con trai cả không phải con trai ruột, bà cảm thấy không cứ như vậy làm khó con trai.
Ông nội Tống không lên tiếng, liên ánh mắt nhìn hai đứa con trai ruột. Cuối cùng, không để ông thất vọng, chú Hai Tống và chú Ba Tống đều đứng ra, trầm giọng nói:
“Ba, con cảm thấy nếu ba lo ngại về thân phận của anh cả, vậy thì hãy ở chung với con, tính theo quan hệ huyết thống, con chính là con trai trưởng, trưởng tử dưỡng lão là truyền thống từ xưa đến nay.”
Chú Ba Tống nói :
“Con là con trai út, bình thường mọi người hay nói dân chúng yêu con út, cho dù năng lực của con kém hơn, mức sống không tốt, nhưng con cũng nguyện ý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-222.html.]
Dân chúng yêu con út, bà nội Tống trừng mắt nhìn, nhà bọn họ không phải như vậy. Chú Ba Tống cười hì hì, thật ra cậu không sợ, chỉ là dưới đáy lòng cậu đã đem chị dâu thứ hai mắng tới mức m.á.u chó đầy đầu, con mẹ nó đây là thứ đầu óc như thế nào?
Nếu đã không muốn ra ở riêng, vậy bà ta phải thật sự đối tốt với con dâu người ta chứ. Cậu liên suy nghĩ, anh trai khi còn trẻ cũng được coi là là thanh niên tài tuấn mà phải không? Sao lại lấy về một người chị dâu như thế này chứ?
Chú Hai Tống biết trong đâu cậu đang nghĩ gì, khẳng định ông ta rất muốn hô to oan uổng, thím Hai Tống khi còn trẻ không phải như thế, lúc đó bà ta lớn lên đẹp, trong nhà lại trọng nam khinh nữ, vì có thể gả cho ông ta, lúc ấy bày ra vô hạn ôn nhu, mềm mỏng, không thể nói hết.
Ai biết sau khi vào cửa, bà ta luôn luôn ganh đua, ông ta cũng thật bất đắc dĩ.
Nghe được mấy đứa con nói như vậy, ông cụ Tống cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, đã là người một nhà, khí tiết còn ở đó, cần gì lo cho sau này không đứng lên lại được? Chỉ cần có tiền đồ thì có ai mà không ủng hộ?
“Được rồi, cứ phân chia như vậy đã, bây giờ chúng ta tự mình ở riêng, về sau già rồi không động đậy nổi, chúng ta sẽ ở cùng nhà anh cả, còn lại giúp đỡ thêm. Anh cả c.h.ế.t rồi, thì ở cùng anh hai, tóm lại, chúng ta không c.h.ế.t được, không phải làm gánh nặng cho các con."
Khi ông cụ thốt ra lời này, người kinh ngạc nhất vẫn là cha Tống, anh không ngờ rằng, ba anh thật sự coi anh như con ruột.
“Tốt rồi, tối nay sau khi ăn xong cơm chiều xong thì lập tức phân chia đồ đạc và lương thực.”
Nói xong, ông lại nhìn trong số tiên trong tay, 1500 tệ, tròng mắt của một đám người trong phòng đều suýt nữa rơi ra ngoài. Ông nội Tống trực tiếp đưa tiên cho cha Tống:
“Cầm đi.”
Thím Hao Tống và thím Ba Tống đều cảm thấy gấp đến độ sắp khóc đến nơi:
“Ba, làm sao có thể đưa hết cho nhà cả được? Không phải lúc trước nói trên không chia sao?"