Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 247
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:38:32
Lượt xem: 52
Mặc dù trong lòng Tống Văn Cảnh có rất nhiều cảm xúc tràn ngập, nhưng nhìn thấy vợ và cái bụng bầu của cô, tất cả tức giận đều tiêu tan hết.
Anh nắm chặt nắm tay, xoa lên mái tóc rối của cô, đè nén giọng nói xuống thấp: “vợ à, không có rắn, em an toàn rồi."
Một tay anh đặt trên bụng của cô, một tay khác ôm lấy bả vai cô, ôm cô vào trong lòpng, cứ như vậy đặt cô trên chân của mình, để cô dựa vào trong ngực, dùng tay vỗ về, xoa dịu cảm xúc kinh sợ của cô.
Chờ đến lúc cô dân bình tĩnh lại đứng xuống dưới, anh đang định nhanh chóng buông cô ra thì phát hiện áo sơ mi đen của mình bị kéo kéo lại, một giọng nói kinh ngạc truyền đến ta của anh: “Anh ba?"
DTV
“Sao anh lại tới đây?"
Chuyện này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức cô chưa kịp làm gì cả thì tất cả những kẻ muốn g.i.ế.c cô đã lân lượt ngã xuống đất?
Diệp Mạn Tinh dở khóc dở cười.
Cô cảm giác mặt nóng lên, hơi ngượng ngùng, cái gì mà đào hoa tinh không sợ gì cả, sự thật là rất sợ rắn, con rắn vừa nãy chính là rắn độc đó? Nếu cô không nhìn lâm thì nó là rắn hổ mang chúa.
Cô chưa kịp nghĩ đến vì sao ở đây lại có loài rắn độc này thì cảm thân bản thân có rất nhiều mồ hôi lạnh đã làm ướt đẫm quần áo.
Ai mà biết, trong lúc cô đang suy nghĩ nên dùng huân hương hay là dùng tinh thần công kích thì bỗng nhiên có vài tiếng tiếng s.ú.n.g vang lên, cả người cô đã được vững vàng ôm vào trong lòng ngực?
Tiểu đào hoa tinh rất kinh ngạc:..., quả nhiên không hổ là nam chính Long Ngạo Thiên, trong thời khắc nguy hiểm này còn xuất hiện?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-247.html.]
Nghe được vợ mình còn có thể hỏi: Tại sao anh còn nói được những lời này?
Khuôn mặt của Tống Văn Cảnh tuấn tú ẩn trong đêm đen, không ai có thể nhìn được anh đang có cảm xúc gì.
Hắn nhẹ nhàng mím môi, đôi mắt kia đen nhánh như bóng đêm vẫn luôn dán chặt vào đỉnh đầu vợ, anh hơi hơi hé miệng, do dự trong lòng thật lâu sau, lời nói ở trong cổ họng lăn tăn, cuối cùng chỉ nói một câu: “Là lỗi của anh."
Đáy lòng Tống Văn Cảnh rầu rĩ đau âm ỷ lan tràn ra cả người, dưới đáy lòng âm thầm nói một câu:..., mặc dù cô đi xa như vậy, cũng chưa từng có ý định nhờ anh giúp đỡ, chứ đừng nói là dựa dẫm vào mình!
Là lỗi của anh, ngay từ đâu tại thời điểm cô đề nghị ly hôn, anh nên đồng ý với cô, không nên phải ép cô mang thai mà còn phải bỏ đi xa như vậy.
Hốc mắt của anh có chút cảm xúc ẩm ướt lướt qua, giọng nói khàn khàn phát ra: “Ở bên ngoài không an toàn, em muốn làm gì, anh đều đồng ý, em cùng anh trở về trước đã.”
Có lẽ người đàn ông này đã nhiều đêm không được nghỉ ngơi, hình như anh cũng lo cảm xúc của mình sẽ làm cô sợ vì vậy giọng nói cũng nhẹ nhàng từ từ thoát ra khỏi lồng ngực. Gió đêm thổi đến, giọng nói vốn đã trầm thấp bây giờ cũng không nghe được rõ ràng.
Diệp Mạn Tinh không nghe rõ nam chính nói gì đó, cô còn đang nhớ nhung anh trai mình, cô ở chỗ này bị đuổi giết, thực ra anh hai mới là người có thể gặp nguy hiểm.
"Anh ba à, anh hai em cũng ở chỗ này, em sợ anh ấy gặp nguy hiểm..."
Cuộc nói chuyện về việc nhà của hai người bị đứt đoạn vì vài tiếng hét vang lên.
Phanh phanh phanh, có vài tiếng vật lộn vang lên nhanh chóng cắt ngang giọng nói của Diệp Mạn Tinh, có người tấn công sang đây, Tống Văn Cảnh đã ôm tvợ vào lòng thay đổi phương hướng.