Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 249
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:38:35
Lượt xem: 99
Diệp Mạn Tinh đã cảm ơn lại một cách dịu dàng và ngọt ngào.
Sắc mặt Triệu Chiêu Hoa cổ quái, cô gái nhỏ này thật sự rất đáng yêu, anh ấy là người ngoài mà được cảm kích nhiều như vậy, cũng không nỡ nặng lời chỉ trích cô.
Còn người bạn tốt kia, thật ra có thể trách cứ cô, đánh cô một chút? T80803
Tiếp theo, để anh ấy mở mang kiến thức về cô em dâu này, rốt cuộc có lực sát thương như thế nào đối với bạn tốt của anh ấy.
Tiểu Hoa Đào Tinh nghe như thế: ...?
Ơn? Anh hai được cứu?
Diệp Mạn Tinh thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô nở một nụ cười, giọng nói dịu dàng êm tai, phảng phất như luyến láy, mang theo hương vị ngọt ngào êm dịu: "Tam ca, cám ơn các anh."
Nói xong, cô lại nắm lấy cơ bắp của nam chính bắt đầu cấu cào, giọng nói còn có chút mị hoặc, "Tam ca, em, em không chịu được nữa."
Cơ thể cô rất ngứa, đầu óc cũng ong ong một hồi lâu, thân thể cô quá mỏng manh, trước đó cô còn cảm thấy chóng mặt.
Chung quanh quá không an toàn, cô không dám để thân mình ngã xuống đây.
Lúc này cả người cô đều được nam chính ôm vào lòng, một luồng ôn nhu ấm áp bao trùm lấy cô, cô tin tưởng nam chính, sau khi nghe tin ngay cả anh hai cũng bình an vô sự, cô mới hoàn toàn yên tâm mà ngất đi.
DTV
"Vo."
Một giọng nói lo lắng vang lên, Triệu Chiêu Hoa thấy hai tay bạn tốt đang ôm em dâu run rẩy, giọng nói cũng lộ vẻ run run, khuôn mặt thường ngày bình tĩnh giờ đây lại hoàn toàn hoảng hốt.
"Đừng nóng vội."
Đèn pin của Triệu Chiêu Hoa chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của em dâu, vươn ngón tay sờ thử chóp mũi, vẫn còn thở, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Không sao, mau đến trung tâm y tế đi."
Từ Thành Tân cũng xoay người bước đến xem chị dâu, vừa nhìn thấy tình cảnh của cựu tiểu đoàn trưởng, anh ta vội vàng nói: "Tiểu đoàn trưởng, đưa chị dâu lên xe cảnh sát của tôi đi, chúng tôi sẽ giúp đưa cô ấy đến bệnh viện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-249.html.]
Tống Văn Cảnh ôm lấy vợ lên, căn bản cũng không kiểm tra tình hình của cô, sau khi lên xe cảnh sát, thì được đồng chí công an đưa đến trung tâm y tế gần nhất.
Một màn này rất phô trương, lúc này cũng đã khuya, bác sĩ trực còn cho rằng đây là một tai nạn lớn, nhưng sau một lúc kiểm tra, sắc mặt rất kỳ lạ: "Cũng chỉ hôn mê vì dị ứng, huyết áp thấp và lượng đường trong m.á.u thấp do không đủ dinh dưỡng, không có vấn đề lớn gì."
Nhưng khi nhìn thấy là một phụ nữ đang mang thai, bác sĩ vẫn nhắc nhở: “Nhưng bụng cô ấy lớn như vậy, sao trên người lại có nhiều m.á.u như vậy, làm có chút hoảng sợ".
Tất nhiên vết m.á.u trên người không phải là của Diệp Man Tinh, mà là trên người của Tống Văn Cảnh khi anh bế chú mình lên xe cảnh sát để cấp cứu, sau đó enó cũng dính lên người vợ anh. Vừa nghe đến vợ bị hôn mê do dị ứng bên ngoài, thân thể căng thẳng của anh mới từ từ thả lỏng, anh chậm rãi nói lời cảm ơn: “Cám ơn bác sĩ."
Nửa đêm, Diệp Mạn Tình tỉnh dậy sau khi truyền dịch, chợt nghe thấy tiếng sột soạt bên tai.
Ánh đèn điện mờ ảo bên cạnh rất mờ, có một bóng người cao lớn tuấn tú ngồi bên giường bệnh.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu xanh quân đội, cơ bắp tay nhô lên như những viên gạch cơ xếp chồng lên nhau, rất đẹp và cường tráng.
Chiếc cằm xinh đẹp lạ thường của anh hơi rụt lại, đôi môi mỏng hồng nhuận hơi mím lại, đặc biệt là đóa đào tâm hồng nhạt kia ở phía đối diện cô giống như lộ ra vẻ lãnh đạm, không chút tức giận.
Nhưng vẫn rất đẹp.
Diệp Mạn Tinh ngây người một lúc, mới nhìn thấy nam chính đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Đôi mắt đen như mực của người đàn ông yên tĩnh chăm chú nhìn cô, như thể có thứ gì đó đang cuồn cuộn áp chế hung thú sắp thoát ra.
Cảm nhận được nguy hiểm, Diệp Mạn Tinh trước tiên cười với anh, thanh âm thanh thúy như chim bói cá kêu rất êm tai: "Tam ca, anh đang viết cái gì vậy?"
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, cảm xúc đè nén cuộn trào trong lồng ngực, thấy cô gật đầu liền nhét giấy bút vào trong tay cô.
"Ký trước đã."
"Đợi em khỏe lại, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận." Thanh âm của người đàn ông tựa hồ đã bị cát đá nghiền nát, không còn dễ nghe nữa, thậm chí còn mang theo sự thô ráp của cát đá: "Còn về phần ly hôn, hiện tại không thể, phải đợi sau khi em sinh xong thân thể khôi phục lại, nếu em còn muốn rời đi, anh sẽ để em đi."
Diệp Mạn Tinh cúi đầu, cô nhìn thấy dòng chữ 'thỏa thuận ly hôn' rất to được viết trên đó. Diệp Mạn Tinh ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện nam chính rất nghiêm túc. Người đàn ông toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt có vẻ nghiêm túc như vậy, anh thật sự chuẩn bị ly hôn với cô.