Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 281
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:40:12
Lượt xem: 95
Cố Nguyên chậm rãi đi đến cốp xe Jeep, nghe được giọng nói lạnh như băng: “Gọi chị dâu đi."
Cố Nguyên im lặng không nói, trực tiếp xoay người chuyển chiếc túi da rắn lớn từ trong cốp xe ra không biết là đồ gì đeo lên lưng. Lúc rời đi, anh ấy chỉ nhìn Diệp Mạn Tinh một cái rồi quay ngoắt đi không nói lời nào.
Bỏ lại Tiểu Cao với khuôn mặt ngơ ngác: “Tiểu... Tiểu đoàn trưởng Cố?"
Diệp Mạn Tinh có chút choáng váng.
“Anh ấy khó chịu sao?" Diệp Mạn Tinh tự hỏi, cô chắc chắn không cảm thấy sai, người này có thành kiến với cô à?
Cô nói không nên lời.
Đây là lần đầu cô đến quân đội, chẳng lẽ có người lén lút chọc ghẹo nói xấu cô sao?
Có điều, cô là hoa đào tinh, vốn cũng không quá quan tâm người khác nghĩ về mình có tốt hay không, hoặc có thích hay không, chứ đừng nói đến là để ý.
Rất nhanh cô không thèm quan tâm đến nữa.
Đôi mắt sâu hoắm sắc lạnh của Tống Văn Cảnh chăm chú nhìn bạn mình hồi lâu. Sau khi nghe vợ nói xong, anh giải thích: “Tính cách Cố Nguyên không tốt, sau này em cũng không cần khách sáo với cậu ấy làm gì."
Lúc này Triệu Chiêu Hoa cũng mang đồ tới, bật cười sau khi nghe những lời đó: “Em dâu à, trước nay Cố Nguyên đều trông có hơi đáng ghét. Có điều cậu ấy không hề xấu, chuyện nông trường của anh trai chị dâu lân này, chính là thằng nhóc Cố Nguyên viết thư nhờ người nhà giúp đỡ đấy.”
Từ tận đáy lòng Diệp Mạn Tinh đã hiểu.
Gia cảnh tốt, vì vậy tính cách hơi xấu, tự cao tự đại.
Người ta còn giúp đỡ mình nên Diệp Mạn Tinh cũng không tính toán với anh ấy làm gì. Phó đoàn trưởng sắp xếp một căn hộ nhỏ được xây bằng đá có hai tầng với mấy phòng ngủ.
Nơi đây không được như thành phố, mỗi tấc đất như tấc vàng. Nhà được giao cho cán bộ công nhân viên của đơn vị chung sống qua nhiều thế hệ, đông đúc là chuyện bình thường. Nhưng nơi này là đồn trú biên giới quân đội, tất cả nhà cửa ruộng đất đều do các quân nhân tự mình xây dựng. Chỉ cần chịu khó một chút, có thể xây dựng được nhiều chỗ ở như vậy.
Sau khu nhà tập thể còn có một mảnh đất riêng, đào lên để vợ các quân nhân trồng trọt. Chỉ cần chăm chỉ một chút, thì khu tập thể trong đơn vị không cần lo lắng chuyện ăn uống nữa rồi. Trời đã khuya, cho dù là đêm cuối hè cũng có chút mát mẻ. Tống Văn Cảnh bước đi như bay trong đêm tối, Diệp Mạn Tinh cũng nhạy cảm với hoàn cảnh hơn dù cho cô là hoa đào tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-281.html.]
Lúc này cô đang mang thai, cảm nhận về thế giới bên ngoài đã kém đi nhiều. Trên đường về khu tập thể, Tống Cảnh Văn cố ý đi chậm lại, một tay cầm gói đồ, một tay cầm đèn pin, còn cẩn thận nhắc nhở vợ mình về đoạn đường đang đi.
Nói cũng lạ, đêm nay có mưa một chút, cũng may không quá lớn, Tống Văn Cảnh cởi áo khoác trùm lên đầu vợ mình, một mạch đi vào trong.
Bên cạnh anh là Cảnh vệ Tiểu Cao đã chạy vài lân, khi nhìn thấy chị dâu ở cổng sân, khuôn mặt đen sạm của cậu ấy bỗng lại đỏ bừng.
Có điều cậu ấy đỏ mặt không phải bởi vì ngưỡng mộ, mà là thuần túy bởi vì chưa từng tiếp xúc qua với nữ đồng chí, nhìn thấy người khác giới là đỏ mặt.
Diệp Mạn Tinh mấy lần nhìn thấy cảnh vệ Tiểu Cao đang lén nhìn cô, bèn quay đầu lại hỏi: “Tiểu Cao, trên mặt tôi có cái gì sao?"
Đêm tối, ngoài sân có lắp đèn điện, nhưng ánh đèn đủ không sáng để dễ dàng nhìn rõ mọi vật.
“Không... Không có gì cả, chỉ là chị dâu xinh đẹp quá thôi.”
Cậu ấy vừa dứt lời, lắp ba lắp bắp nói với Tống Văn Cảnh: “Trưởng đoàn Tống, đồ đặc thu dọn xong rồi. Tối nay chúng tôi về trước, ngày mai còn cần đồ gì, chị dâu cứ dặn dò."
Diệp Mạn Tình vẫn nghĩ rằng cậu ấy thật nhiệt tình, lúc nhìn cậu ấy chuẩn bị rời đi thì gọi với lại nói:"Cảm ơn cậu."
DTV
Cô vốn định lấy chút đồ ăn cho anh, nhưng người ta vừa nghe cô cảm ơn xong thì càng thêm đỏ mặt, chớp mắt một cái đã chạy như bay ra xa.
Diệp Mạn Tinh cảm thấy bất ngờ.
Bộ đội trong quân doanh đêu dễ đỏ mặt như vậy sao?
Rửa tay xong đi ra, Thẩm Nhuyễn Linh ôm cô từ biệt: “Tình Tinh, quân khu không cho phép người ngoài ở qua đêm, chị phải đi rồi.”
Diệp Mạn Tinh gật đầu. Cô cầm một cái phong thư, bên trong là hai tháng tiền lương, tổng cộng là bảy mươi hai đồng. Ngẫm nghĩ thấy cô ấy chạy theo mình vất vả như vậy, Diệp Mạn Tỉnh lại bỏ thêm tiền vào cho chẵn.
“Chị Linh, có lẽ sau này em còn phải nhờ vào chị rồi. Chị đi đường với bọn em như vậy chắc vất vả lắm rồi.” Thẩm Nhuyễn Linh là một trong nhóm người tương đối có năng lực trong thời đại này.
Năng lực mạnh, hào phóng còn không để ý đến những điều nhỏ nhặt. Trọng điểm là cô ấy là một nữ đồng chí, rất thuận tiện cùng cô làm việc.
Sang năm sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học, hẳn là lúc đó cũng sẽ bắt đầu tiến hành cải cách. Đến lúc đó, Diệp Mạn Tinh muốn mời cô ấy lại đến giúp mình.