Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 282
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:40:13
Lượt xem: 109
Thẩm Nhuyễn Linh nhận phong thư, phát hiện thấy nhiều thêm hai tháng lương thì không chịu nhận.
Cuối cùng vẫn là Tống Văn Cảnh ở bên cạnh lên tiếng khuyên nhủ: “Đồng chí Thẩm, chị nhận đi. Về sau vợ tôi sinh xong đoán chừng còn sẽ đi học. Đến lúc đó cô ấy ra ngoài đi học còn phải nhờ chị, coi như là tiên lương đến lúc đó đi.”
Thẩm Nhuyễn Linh chưa từng gặp người chủ nàpo hào phóng như vậy, càng thêm thích Diệp Mạn Tình, vội cười nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ nhận trước.”
“Tinh Tinh, đến lúc đó gặp lại nha."
Diệp Mạn Tinh tiễn cô ấy ra tận cửa. Cqô vốn muốn tặng thêm trà bánh hoa quả nhưng tiếc rằng không có, chỉ có mỗi lọ mơ khô mẹ chồng cho.
Thẩm Nhuyễn Linh từng ăn một quả, kêu chua quá nên cô không tặng.
Lúc này Triệu Chiêu Hoa đã đi dạo vòng quanh căn nhà một vòng rồi trở về, nhìn toàn bộ sân, cười nói: “Nhìn qua rất kiên cố, nếu cậu không yên tâm thì có thể tìm hai con ch.ó săn đã nghỉ hưu mang về. Lúc cậu không ở nhà cũng có thể yên tâm.”
Thật ra chỗ ở cho người nhà bộ đội rất an toàn, Triệu Chiêu Hoa chỉ là thuận miệng tùy ý nói thế mà thôi.
Tống Văn Cảnh nghe xong thì ừ một tiếng.
Điều này khiến Triệu Chiêu Hoa phải cẩn thận nhìn lại em dâu, trong lòng buồn bực: Không ngờ che chở cẩn thận như thế.
Anh ấy cười to: “Em dâu sớm sinh quý tử nhé. Chờ đứa bé ra đời, anh lại đến xin chén rượu gạo mừng đây tháng mới được.”
Tính cách anh ấy thân thiện cởi mở, cứ như vậy giúp đỡ bận rộn một chuyến lại không nói gì, cuối cùng vỗ vai bạn tốt rồi rời đi.
“Anh ba, cứ để họ đi như vậy sao?” Mặc dù là đào hoa tinh không quá thân cận với con người nhưng cô có năng lực đồng cảm rất mạnh. Đã muộn như vậy, anh hai Triệu và Thẩm Nhuyễn Linh đều đã mệt mỏi.
Giống như hiểu cô đang nghĩ cái gì, Tống Văn Cảnh bật đèn điện lên, chỉ vào mấy gian phòng trong nhà: “Tâng một có phòng bếp, kho và một phòng ngủ."
“Mỗi tầng anh đều để một căn phòng ngủ, em xem thử xem thích tâng trên hay tầng dưới.” Anh cúi người, khẽ hôn trán cô một cái: “Quanh đây có nhà quân đội khác nữa, lát nữa anh sẽ đưa họ đến đó.”
Anh nói xong còn cúi đầu nhìn cô: “Nếu muốn tắm rửa thì chờ lát nữa anh về đun nước cho em.”
Diệp Mạn Tinh dở khóc dở cười, đẩy anh: “Mau đi đi, không nhanh thì người ta đi ngủ bây giờ."
Tống Văn Cảnh “ừ” một tiếng, rồi dẫn cô lên tầng hai trước. Anh chỉ vị trí phòng sách và phòng ngủ, lại chỉ công tắc nguồn điện rồi lấy đèn pin, nến và diêm ra cho cô, làm xong mới vội vàng ra cửa. Nơi này có đèn điện, nhưng ai biết có thể sẽ đột nhiên mất điện hay không chứ? Người ở nhà vẫn nên có nến và diêm để đề phòng.
Lúc đi ra ngoài, Tống Văn Cảnh thật sự suy nghĩ đến lời anh hai Triệu nói, để vợ ở nhà một mình khiến anh cảm thấy không yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-282.html.]
Đời người chỉ sợ điểm yếu bị nhằm vào, lúc không có thì sống thế nào cũng được, đã có rồi thì lúc nào cũng sẽ quan tâm lo lắng.
Ngoài sân, cảnh vệ tiểu Cao vừa đi ra ngoài đã bị một bóng người chặn đường. Trong đêm đen tối, bóng người kia châm một điếu thuốc đỏ tươi.
Tiểu Cao cảm thấy mắt mình suýt mù: “Tiểu... Tiểu đoàn trưởng Cổ? Anh vẫn chưa đi sao?"
DTV
Cậu ấy đi vào xem thì không thấy ai, cảm giác tiểu đoàn trưởng Cố thật kỳ quái, cứ như vậy không nói tiếng nào mà rời đi?
Cố Nguyên hít sâu một hơi thuốc lá, ánh lửa đỏ tươi khá ảm đạm khiến người khác không thấy rõ biểu tình trên mặt anh ấy.
“Tiểu Cao."
“Tiểu đoàn trưởng Cố, anh có yêu cầu gì sao?”
Tiểu Cao chỉ là một cảnh vệ thôi, vì sao lại cảm thấy màn đêm đen kịt này khiến cậu ấy sợ hãi như vậy.
Cố Nguyên: “Không phải cậu không muốn để lời đồn đãi làm tổn thương chị dâu của cậu sao?"
A?
Tiểu Cao hơi ngẩn ra, nhưng tiểu đoàn trưởng Cố rất thông minh. Vừa nghe thấy anh ấy nói vậy, cậu ấy vui sướng trả lời: “Đúng vậy, tiểu đoàn trưởng, anh có biện pháp gì hay sao?"
Cố Nguyên ấn tắt tàn thuốc, liếc cậu ấy một cái. Thâm cảm thán cậu ấy quá thành thật đến nỗi không nỡ lừa dối.
Nhưng anh ấy vẫn dặn dò một câu: “Vậy ngày mai cậu đi thêm ít lửa, làm cho lời đồn “chị dâu quả thực rất xấu xí và không có văn hóa” càng thêm được nhiều người chú ý.”
Tiểu Cao ngơ ngác hoàn toàn quên phản ứng: Hả?
Tiểu đoàn trưởng Cố không nhìn cậu ấy, ngược lại lên tiếng gọi lại đồng chí Thẩm đang đi ngang qua.
“Đồng chí Thẩm."
Cố Nguyên vừa lên tiếng gọi làm Thẩm Nhuyễn Linh giật mình, suýt nữa phản xạ có điều kiện mà ra tay đánh người. Nhưng anh ấy nghĩ đến đây là khu nhà ở xã hội cho người nhà bộ đội nên không có người xấu, Thẩm Nhuyễn Linh vội vàng dừng tay.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hẳn là ngày mai chị dâu sẽ dậy khá muộn, đêm nay đồng chí Thẩm ở nhà khách phải không? Nếu đồng chí có rảnh thì có thể mang bữa sáng ở nhà khách đến cho chị dâu được không?"