Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 285
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:40:18
Lượt xem: 105
Trong đầu suy nghĩ một chút, anh đột nhiên nhớ tới khoảng trống ngoài sân, hỏi: "Khi nào có thời gian anh sẽ đào hố chỗ khoảng trống ngoài sân cho em, trồng cây gì ở đó, tùy em quyết định."
Cô là một hoa đào tinh, cô thích sống trong một môi trường đây hoa nở.
Diệp Mạn Tinh trầm tư, đè nén cảm xúc trong lòng: “Trồng hoa đào được không?"
Tống Văn Cảnh thấy cô lại bưng chậu hoa đào tới, dở khóc dở cười: “Sao em lại thích hoa đào như vậy?”
Đột nhiên anh nhớ tới đêm tân hôn đó. Anh như thể ở trong rừng đào, hoa đào nở rộ dưới thân, anh cảm thấy nhiệt độ toàn thân tăng lên rất nhiều.
Tống Văn Cảnh lại nhìn cái bụng bự của cô, đè nén mọi suy nghĩ. Anh sợ làm cô đau.
"Vậy thì ngày mai, anh sẽ đến nông trường và mua cho em mấy loại hoa giống."
Diệp Mạn Tinh hai mắt sáng lên: "Cám ơn anh ba."
Tống Văn Cảnh nhìn đôi mắt long lanh của cô thì trong lòng ngứa ngáy. Dường như con tim mất khống chế, anh chỉ muốn ngay lập tức đem mọi loại hoa về tặng cô.
Lúc hai người đi ngủ thì đã gần bốn giờ sáng. Ngày mai Tống Văn Cảnh phải trả lại bản báo cáo giả nên không có nhiều thời gian tâm sự với vợ.
Cuối cùng, anh chỉ biết kiềm chế nhìn cô và nói: “Vợ ơi, ngủ thôi”.
Sau đó anh cũng thật sự ngủ thiếp đi, chẳng qua bao lâu, đã nghe thấy tiếng thở đều đêu của người đàn ông, trong nháy mắt đã chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác này khá mới mẻ. Trước đây mỗi lân cô tỉnh lại, nam chính đều rời đi, trên giường lúc đó rất lạnh lẽo.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông giống như một cái bếp nhỏ, từng đợt khí nóng phả về phía cô. Diệp Mạn Tinh mơ hồ cảm nhận được hơi thở của vạn vật trong không gian. Thông qua sức mạnh của tinh thần, cô có thể cảm nhận được những quả đào màu hồng trên cây bên ngoài không gian, còn có những giọt nước trong veo đọng trên đó. Cô không nhịn được nuốt nước miếng.
Cô thật sự rất thèm nước cốt đào... Đêm nay cô có thể mở không gian để ăn đào không đây?
Trái tim của Diệp Mạn Tinh bị Không gian làm cho nhộn nhạo, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
"Anh ba?"
DTV
Đầu tiên cô thử gọi một tiếng anh ba, nhưng nam chính không trả lời, Diệp Mạn Tinh vô cùng vui mừng.
Người đàn ông này bình thường lạnh lùng, từ khi hai người nói chuyện và thống nhất rằng cô sẽ ly hôn nếu không còn yêu anh nữa, nên khi ở bên nhau họ cũng kiềm chế hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-285.html.]
Ngay cả khi cô chủ động như một tiểu yêu tinh, anh cũng kiềm chế bản thân và né tránh.
Cô vẫn là hoa đào tinh, không hiểu lúc loài người cách xa mình thì như thế nào, sao lại bảo cô nhập quân chứ nhỉ?
Làm thế nào mà lại cùng chung sống với cô, còn ngủ trên cùng một chiếc giường?
Sự khác biệt duy nhất là có hai cái chăn, cũng chỉ để phủ lên người.
Chắc là do quả đào hấp dẫn quá, cô xoay người, vươn tay chạm vào tay nam chính trước, sau đó là mặt, rồi ôm lấy anh...
Nhiệt độ ấm áp qua đi, không gian lại đang chậm rãi mở ra.
Hoa đào tinh nhỏ mở to hai mắt mừng rỡ: Thật sự tiếp xúc cơ thể thì không gian sẽ mở ra sao?
Tất cả tâm trí và toàn bộ tinh thần của cô đêu đắm chìm trong không gian, một lỗ nhỏ trong đó đang dần trở nên lớn hơn.
Quả đào quyến rũ kia dường như đang dụ dỗ cô, nhưng cô không hề để ý. Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông mà cô đang ôm dần tăng lên, giống như nước sôi, từ từ trở nên nóng như thiêu như đốt...
Vừa mặc quần áo vừa ôm nam chính, không gian dần dân không còn lỗ nhỏ nào để mở. Diệp Mạn Tinh lại không nhịn được mà kêu lên một tiếng: "Anh ba?"
Mặc dù là tiểu yêu tinh nhưng cũng đâu thể bắt cô chủ động hết được? Vì để tránh bị lúng túng, cô cảm thấy hẳn là lúc này mình nên mở không gian ra. Như vậy là không cần phải đứng chung một chỗ với nam chính nữa rồi.
"Xem ra vẫn chưa đủ."
Dù Diệp Mạn Tinh có trợn mắt lườm như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ cảm nhận được dường như mùi đào đang tản ra hấp dẫn cô chỉ muốn đi vào trong không gian lăn lộn. Cô nghiến chặt răng.
Thật sự là phải mất rất nhiều sức mới mở cúc áo rồi cởi cái áo trong kia ra được.
Sau khi do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn cởi nút áo trong của nam chính ra.
Diệp Mạn Tinh không hề phát hiện nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao lên, thậm chí không khí trong phòng cũng như đang sôi trào.
Cuối cùng cô hơi dồn sức về phía mấy ngón tay trắng nõn sau đó ẵm người ta lên...
Nếu không mang thai thì có thể cô sẽ phát hiện ra hình như động tác của mình quá thuận lợi. Nhưng mà... Cô đang mang thai nên năng lực phán đoán giảm xuống, thậm chí suy nghĩ muốn cách xa nam chính ra cũng biến mất.
Cô vừa bế lên một cái, một đôi mắt đen láy như nhuốm màu ngọn lửa bỗng chốc mở ra. Sau đó cơ thể cô bị người đàn ông kia hoán đổi vị trí chỉ trong chớp mắt.