Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 304
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:18:55
Lượt xem: 145
Diệp Mạn Tinh chỉ vào chân và bụng mình:
"Ngại quá, tôi mang thai, bị phù chân nên lúc cô gọi, tôi không phản ứng kịp, lúc đi ra thì hai người đã đi mất rồi."
Chân cô phù thũng hết cả rồi. Những người trong phòng đều sợ ngây người, chẳng trách đoàn trưởng Tống người ta lại bế cô lên tầng, rồi còn rửa chân, lấy cơm cho cô. Ban đầu, họ còn cảm thấy cô yếu đuối, giờ đây ai nấy đều đau lòng, ảo não không thôi.
Họ nhìn cổ chân lộ ra ngoài của cô, chân cô bị sưng thật. Mấy chị vợ vội vàng vây quanh, sốt ruột hỏi:
"Trời ơi, cô mang thai mấy tháng rồi, sưng to thế."
"Đúng là vô lương tâm. Người ta bị sưng chân như thế mà còn có người dám nói bậy sau lưng. Ở đây ai mà không phải mang thai, có khó khăn gì thì phải đùm bọc giúp đỡ nhau chứ."
"Đúng vậy, còn nói lung tung sau lưng người khác. Tôi mà gặp phải trường hợp thế này là tôi xé rách miệng cô ta luôn rồi."
DTV
"Cô bé xinh đẹp yếu ớt thế này, tôi mà là cô ấy thì tôi phải uất ức lắm ấy chứ."
Các chị vợ gạt phăng Tống Văn Cảnh, ngồi xổm xuống hỏi han sao cô lại bị sưng phù thế này. Không ít chị vợ từng sinh con ở đây, mọi người tôi một câu, chị một câu nhanh chóng đưa ra giải pháp.
Trong suốt toàn bộ quá trình đó, Cố Nguyên đứng dại ra. Rốt cuộc là ma lực nào đã khiến những chị vợ lắm mồm nhất đó ra mặt nói giúp cô vậy?
Rất nhanh sau đó, Lưu Tư Tình bị ai đó đẩy ra, hơn nữa còn bị người ta thừa cơ đá lung tung cho mấy cái. Cô ta đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, trông vô cùng đáng thương.
Cô ta không biết rằng: trong quân doanh toàn các ông chồng xuề xòa, chỉ có mình chồng cô ta đối xử tốt với cô ta, vậy mà cô ta còn đi khoe khoang khắp nơi. Vô số người thấy cô ta gai mắt.
Nhìn mà xem, hôm nay người ta nắm được cơ hội ngáng chân cô ta luôn rồi này. Không phải chỉ vì lý do này mà các chị vợ vây quanh Diệp Mạn Tinh. Tục ngữ nói kẻ địch của kẻ địch là đồng minh tốt nhất.
Chồng họ đều là những người giữ vực đại đội trưởng, tiểu đội trưởng, đương nhiên là dù tức thì cũng phải bấm bụng giao lưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-304.html.]
Nhưng tất cả mọi người đều biết mình không thể đắc tội với đoàn trưởng Tống. Thấy anh thật sự thích vợ mình đến thế, họ cũng biết ý, bất kể tình hình thế nào, cứ rửa sạch hiêm nghi đồn đãi linh tinh của mình đã rồi tính sau.
Trong phòng, con trai ủy viên chính trị ra ngoài gọi Tống Văn Cảnh vào trong, nói bên ngoài đã có các chị lo, tinh ý tạo điều kiện để Diệp Mạn Tỉnh giao lưu với các chị vợ, sau đó hòa nhập với mọi người trong viện người nhà khu nhà ở xã hội.
Tống Văn Cảnh rất muốn rút điếu thuốc, anh nhìn chị vợ trước mặt với con ngươi đen, sắc như dao, giọng lạnh lùng hiếm có:
“ Chồng cô là ai nhỉ?"
Tay anh đang vô cùng ngứa ngáy, nhưng dù thế nào cũng không nên đánh con gái nhỉ. Song nếu đó là lính cấp dưới của anh thì anh ta toi đời chắc rồi!
Không bắt anh ta chạy ba mươi dặm đường thì cơn tức trong lòng anh không tài nào giải tỏa được. Anh không thể đánh phụ nữ.
Vợ bị tủi thì các ông chồng có cách giải quyết riêng với nhau, thi đấu thể lực thôi mà, không có chuyện gì mà một trận đánh không giải quyết được.
Cố Nguyên còn sợ anh ra tay đánh người, bèn tạm thời không đi vào.Lưu Tư Tình đổ mồ hôi lạnh. Cô ta không sợ đoàn trưởng Tống lấy việc công trả thù việc tư. Dù sao bây giờ chồng cô ta cũng không nằm dưới quyền quản lý của đoàn trưởng Tống, đoàn trưởng Tống không dính dáng gì đến chồng cô ta.
Cô ta chỉ sợ đánh giá của cấp trên cũ sẽ làm ảnh hưởng đến chồng mình. Mà cô ta cũng rất sợ đoàn trưởng Tống, khí thế phát ra từ người anh vô cùng đáng sợ, toàn thân đằng đằng vẻ g.i.ế.c chóc y như vừa rời khỏi chiến trường vậy. Cô ta cắn lưỡi, không dám ngẩng đầu lên:
"Đại đội trưởng Trần, tên là Trần Đạt..."
Vừa nghe vậy, Cố Nguyên đứng cạnh lập tức bật cười, hận không thể đá cho chị vợ này một cái:
"Trần Đạt hả, thế chị có biết chuyện chồng mình bị thương suýt chết, nhưng nhờ đoàn trưởng Tống liều nửa mạng sống kéo anh ta đang hôn mê ra khỏi chiến trường nên mới sống sót được không? Cậu ta vốn không có quân công nhưng vì cân nhắc đến tình hình của cậu ta nên đơn vị mới trao tặng khen thưởng. Nhưng cậu ta lại nói bố mẹ ở quê nợ nần chồng chất, cậu ta muốn đón vợ tòng quân, không muốn thăng chức, chỉ cần có tiền gửi về quê trả nợ. Thì ra là để đón cô à..."
Cố Nguyên chậc một tiếng, không ngờ sự việc lại là như vậy:
"Cô đúng là người vắt chanh bỏ vỏ điển hình luôn ấy nhỉ."
Lần này rốt cuộc anh ấy cũng hiểu vì sao nửa năm trước, Trần Đạt không có tên trong danh sách trúng tuyển vào trung đoàn giải phóng. Họ không phải là người tuyển chọn thành viên trung đoàn giải phóng, nhưng họ có quyền tiến cử, danh sách cuối cùng do cấp trên quyết định.