Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:19:01
Lượt xem: 148
"Cái gì, hiểu lầm gì?"
Tống Văn Cảnh:
"Thật ra, là do tôi cầu hôn. Thật sự là cái gì cô ấy cũng tốt cả, là tôi không xứng với cô ấy.”
"Chỉ cần cô ấy đối xử tốt với tôi một chút, là tôi sẽ vui vẻ tận mấy ngày."
Mấy người vừa nói vợ đoàn trưởng Tống không xứng với anh: "..."
Ánh mắt đoàn trưởng Tống bị gì vậy? Khi nào mà anh phải cầu xin một cô gái kết hôn với mình. Hơn nữa nhìn đoàn trưởng Tống thân mật với vợ anh.
Ôi chao, bong bóng màu hồng bay tứ tung, một đám chị dâu đều ngây người.
Mọi người ồ lên ngạc nhiên.Trời ạ, mấy cô ấy muốn khóc quá, đoàn trưởng Tống mới nói cái gì? Là anh thích vợ mình à? Cầu... Cầu hôn sao?
Chu Gia Gia nghe xong thì sửng sốt, sau đó cả người đều choáng váng.
Đầu óc cô ta cứ ong ong, chỉ biết lòng cô ta giờ phút này tan thành bọt biển, mình và đoàn trưởng Tống xong rồi.
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy anh thích một người như vậy, thậm chí còn thể hiện rõ ràng tình cảm của mình người vợ nông thôn kia như thế nào.
Có lời này của đoàn trưởng Tống, người ta mặc kệ mày có khóc hay không, ít nhất cũng cho thấy rất rõ ràng, đoàn trưởng Tống, vô cùng nâng niu vợ nhà mình! Cái này còn chưa tính, Tống Văn Cảnh nhìn lông mi thật dài của vợ mình chợt lóe lên, ngứa ngáy, anh còn muốn cúi đầu hôn cô một cái.
Vợ anh thoạt nhìn nho nhỏ, nhưng bình thường cô cũng không có nhiều cảm xúc như vậy. Khụ một tiếng, Tống Văn Cảnh hắng giọng, sau đó nhìn mọi người. Cuối cùng đôi mắt sâu thẩm kia dừng trên người Chu Gia Gia, giọng nói không có chút cảm xúc:
"Chu Gia Gia."
Chu Gia Gia có chút choáng ngợp.
Đột nhiên lại nghe anh nói tiếp:
“Trong quân đội, lời đồn nói vợ tôi "vừa xấu vừa quê mùa còn có kém văn hóa" là cô tung tin đúng chứ. Đây là quân đội chứ không phải cái chợ, nào có chuyện có thể tùy ý vu khống, cô xin lỗi vợ tôi đi.”
"Xin lỗi?"
Mọi người xôn xao. Sau đó đều sợ ngây người, tất cả mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ quả b.o.m mà đoàn trưởng Tống tung ra nói mình cầu hôn người ta, đã tiếp tục bị việc đoàn trưởng Tống yêu cầu hoa khôi đoàn văn công xin lỗi làm cho cho choáng váng.
Xin lỗi, Chu Gia Gia muốn nổi điên. Chu Gia Gia quả thật tức điên rồi.
"Dựa vào cái gì mà bắt em xin lỗi cô ta?"
Chu Gia Gia tức đến bật khóc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-308.html.]
"Đều là con gái, dựa vào cái gì mà anh che chở cô ta như vậy nhưng lại nhẫn tâm với em như thế?"
Cô ta thật sự rất tủi thân. Cô ta chỉ thích anh thôi mà, cô ta đã làm gì sai chứ? Dựa vào cái gì mà anh đều dành tất cả sự dịu dàng cho người khác, còn cô ta chỉ nhận lấy uất ức chứ?
Nháy mắt giọng điệu của Tống Văn Cảnh lại lạnh đi:
"Vậy tôi đành phải báo cáo cho phó sư đoàn trưởng Chu một chút, nơi đóng quân biên giới là chỗ có kỷ luật, không được làm nhiễu loạn kỷ cương.”
Anh nói điều này quá tàn nhẫn.Sắc mặt Chu Gia Gia biến đổi điên cuồng. Chị dâu Chu vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh này, thở dài trong lòng, chị ta đi vài bước tới trước mặt cháu gái, nhỏ giọng hỏi:
"Cháu còn muốn ở lại đây không? Nếu muốn thì mau xin lỗi đi.”
Tống Văn Cảnh chính là một quả b.o.m nổ chậm, nếu anh thật sự phát điên thì chuyện gì cũng làm được. Đây càng là lãnh đạo, càng phải cố kỵ càng nhiều, đối thủ đã từng đắc tội càng nhiều.
Tống Văn Cảnh không giống người khác. Anh có nhiều quân công, năng lực mạnh, rất nhiều lãnh đạo đều có ấn tượng với anh, nếu không vì sao anh được thăng chức thuận lợi như vậy.
Người ta quân công nhiều, ai dám chèn ép?
Chu Gia Gia thật sự khóc rống lên:
"Cháu không muốn! Tại sao cháu phải xin lỗi chứ. Cháu nói cô ta vừa xấu vừa quê mùa là không đúng, nhưng văn hóa của cô ta thấp thì em cũng đâu có nói dối chứ.”
DTV
Cố Nguyên ôm hai tay đứng ở bên cạnh, cà lơ phất phơ nhả ra một câu:
"Ôi chao, đúng vậy, cô còn có một người cha tài giỏi kìa, dựa vào cái gì mà xin lỗi người ta cơ chứ?"
Chu Gia Gia sắp tức tới mức xuất huyết não, bĩu môi nói:
"Cố Nguyên, anh đừng có quá đáng."
"Tôi thật quá đáng mà. Chị dâu đáng thương của tôi, cũng bởi vì chị không có một người cha tài giỏi, nên bị người ta gièm pha nói là một cô gái quê mùa, xấu xí còn không có văn hóa."
Anh ấy cợt nhả tựa vào vách tường, không sợ chuyện bé xé ra to làm cho người ta hộc máu:
"Loại chuyện ăn không nói có ngày ấy, bịa đặt đâu có tốn tiền. Vậy về sau ai muốn nói chị nửa đêm trộm người ta, tôi
cảm thấy chị nhảy xuống sông Hoàng Hà rửa cũng không sạch đâu nha. "
"Cố Nguyên."
Hai người đồng thanh gọi Cố Nguyên, là Tống Văn Cảnh và ủy viên chính trị sắp tức đến đau đầu.
Tống Văn Cảnh cảm thấy tên này nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng.
Ủy viên chính trị cảm thấy cái tên Cố Nguyên này, một thằng con trai lưng dài vai rộng, cậu xen vào trong việc nhà người ta làm gì? Còn dám thích gì nói nấy nữa.