Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 317
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:19:15
Lượt xem: 72
Tống Văn Cảnh gói kỹ đậu phộng và tai lợn lại, còn đưa một gói đậu phộng nhỏ cho Tiểu Cao, đưa xong thì bắt đầu đuổi người:
"Các cậu có thể đi được rồi."
Cố Nguyên ngạc nhiên nghĩ thầm, đêm nay bạn tốt hơi lạ nha.Thế mà không cho anh ấy vào trong nhà?
Tiểu Cao không hề biết suy nghĩ của tiểu đoàn trưởng Cố, cậu ấy nhận được đậu phộng thì gương mặt đen nhánh đỏ cả lên, kích động nói cảm ơn:
"Cảm ơn chị dâu, cảm ơn đoàn trưởng."
Nhìn xem đồ ăn có sức hút lớn chưa kìa, chị dâu còn đặt trước đoàn trưởng luôn. Nhưng sắc mặt của Tống Văn Cảnh cũng không tệ lắm. Tiểu Cao vội hỏi:
"Đoàn trưởng nói muốn em chuẩn bị một chiếc xe đạp, em muốn hỏi là đoàn trưởng muốn mua xe đạp nam hay xe đạp nữ vậy?"
Vốn dĩ là đoàn trưởng bảo chuẩn bị nhưng đoàn trường phải thường xuyên đi làm nhiệm vụ, vậy thì mua cũng là chị dâu dùng nhiều đúng không?
Nhưng chị dâu đã bụng lớn như vậy rồi, thật sự tự mình đạp xe đạp ư? Nào ngờ lại trùng hợp như vậy, cậu ấy đến tìm đoàn trưởng, còn đúng lúc gặp được tiểu đoàn trưởng Cố, cả hai đều bị đoàn trưởng chặn ở bên ngoài.
"Nam."
Tiểu Cao nghe vậy thì thầm cảm thấy may mắn vì mình đến hỏi thêm một câu. Không ngờ tối nay tiểu đoàn trưởng Cố lại mang theo đậu phộng và rượu Mao Đài, cứ ăn vạ ở cửa không đi.
Bỗng nhiên trong phòng truyền đến một tiếng gọi:
"Anh ba, anh đi vào một lát."
Giọng nói kia rất yêu kiều. Tiểu Cao chợt phát hiện hóa ra giọng nói của chị dâu lại dễ nghe như vậy, êm tai đến mức khiến cho giọng nói của đoàn trưởng cũng trở nên dịu dàng đến như thế:
"Đến ngay.”
“Còn không đi?"
Tiểu Cao quay đầu lại rồi nhanh chóng rời đi. Trái lại Cố Nguyên như có điều suy nghĩ, giọng nói của bạn tốt khàn đi luôn rồi. Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Tối nay nhìn thấy sự khác thường của bạn tốt, cặp mắt phượng hẹp dài kia hơi nhíu lại, anh ấy ghen tị, hâm mộ. Phải chăng anh ấy cũng nên lấy một cô vợ được rồi? Đáng tiếc, anh ấy sờ lên ngực, hình như vẫn chưa có ý tưởng gì.
Tiểu Cao còn đang suy nghĩ đoàn trưởng Tống đột nhiên yêu cầu mua xe đạp để làm gì, sau đó vỗ đâu một cái:
"Chẳng lẽ đoàn trưởng Tống mua xe đạp để đi đón chị dâu?"
Ở thời đại này xe đạp vô cùng quý giá, nhưng những năm qua đoàn trưởng Tống có nhiều quân công, tiền lương cũng khá cao, anh còn thường xuyên cho người khác vay, nếu anh muốn mua một chiếc xe đạp thì đã mua từ lâu rồi.
Nhưng sau khi chị dâu tới lại đột nhiên muốn xe đạp.
"Tiểu đoàn trưởng Cố, anh không vui hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-317.html.]
Cậu ấy thấy tiểu đoàn trưởng Cố cầm nhiều đồ ăn ngon như vậy thế mà lại không cười vui vẻ, trái lại sắc mặt còn rất kỳ lạ.
Cố Nguyên nhấc chân muốn đá cậu ấy:
"Bảo cậu chuẩn bị xe đạp nam? Còn không mau đi nghỉ ngơi, ngày
mai cậu dậy kịp không?"
DTV
Ở đây là vùng núi đấy, muốn đi mua xe đạp còn phải ngồi xe bộ đội đến nội thành mới có xe đạp bán.
Tiểu Cao vâng một tiếng rồi vui vẻ chạy đi, quả nhiên cậu ấy vẫn thích đoàn trưởng Tống và tiểu đoàn trưởng Cố đối xử thô lỗ với cậu ấy một chút sẽ quen hơn. Cố Nguyên cạn lời, người gì không biết nữa.
Bên trong phòng tắm, Diệp Mạn Tinh vừa nghe thấy tiếng bước chân đi vào thì tiếp tục đá cánh hoa hồng, giọng nói mềm mại yêu kiều:
"Anh ba, có thể lấy khăn mặt cho em được không?"
Suýt nữa Tống Văn Cảnh đã ngã nhào, thầm nghĩ vợ ở bên trong lâu như vậy mà chưa lấy khăn mặt? Bước chân của anh hơi dừng lại, chỉ "Ừ" một tiếng khàn khàn:
"Ở đâu?"
Diệp Mạn Tinh thản nhiên chỉ vào sợi dây thừng ở bên ngoài:
"Ở ngay trên sợi dây bên ngoài."
Mỗi bước chân của Tống Văn Cảnh đều bước đi rất nặng nề, rất vững vàng, lúc lấy được khăn mặt, đầu ngón tay anh như bị bén lửa.
"Này."
Khi đầu ngón tay ướt sũng của cô vợ nhỏ đến gần, Tống Văn Cảnh lại phát hiện cổ họng của mình ngày càng khàn đi.
Anh vốn đang có một đốm lửa đang mạnh mẽ dâng lên, đang định đi ra ngoài trước để cô tắm thêm một lát thì nghe thấy giọng nói mềm nhũn như muốn xuyên vào đáy lòng anh của cô vợ nhỏ:
"Anh ba, em mệt quá đi."
"Vậy, hay là tắm nhanh lên một chút?"
Yết hầu của anh lăn lăn, đôi mắt sâu thẳm dường như đang dần dần biến sắc. Diệp Mạn Tinh chỉ vào đồ lót đã cởi ra, trong giọng nói mềm mại còn pha chút hờn dỗi:
"Anh ba, hay là anh chà lưng cho em đi, nếu không thì giặt đồ lót cho em được chứ?"
Ầm một tiếng.
Giọng nói mềm nhũn này lập tức đ.â.m thẳng vào tim, âm thanh tê dại như thể xuyên qua rồi đi vào lục phủ ngũ tạng, Tống Văn Cảnh đang đứng ở ngay bên ngoài chiếc chăn cũ cạnh thùng tắm.
Nhất thời anh không lên tiếng, một hồi lâu sau mới khàn giọng hỏi:
"Vợ ơi, khi đàn ông muốn một người phụ nữ, cho dù có dịu dàng kiềm chế đến mấy, anh ta cũng sẽ không nhịn được."