Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 321
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:20:15
Lượt xem: 100
Toàn thân Diệp Mạn Tinh mệt rã rời, cũng may cô ăn quả đào nên cho dù mang thai cũng không gặp phải tình trạng chảy m.á.u hay động thai gì đó.
Có lẽ năng lượng của quả đào ở trong không gian đã chia cho thai nhi một nửa rồi. Cô mặc quần áo rời giường rồi xuống tầng dưới ăn cơm, đi xuống thì thấy nam chính đã bày biện đồ ăn xong.
Bát của cô đây ắp cháo gạo nhuyễn mịn, trong bát của nam chính toàn là khoai lang khoai tây. Trước đây cô luôn cảm thấy có lẽ là nam chính đang chăm sóc cô, nhưng bây giờ nhìn thấy, đôi mắt long lanh của cô lại dán chặt vào nam chính.
Cô nói với nam chính một câu đi phòng vệ sinh trước, vẫn là cách làm quen thuộc, bột đánh răng và bàn chải đánh răng đã được chuẩn bị sẵn, thậm chí trên mắc áo gỗ ở bên cạnh cũng đã treo sẵn khăn lau.
Biết cô thích sạch sẽ nên còn treo hai chiếc khăn cho cô, cô đánh răng rửa mặt xong thì tình cờ phát hiện trên bệ cửa sổ còn đặt một chiếc hộp nhỏ gì đó cho cô.
Cô cầm lên xem thử "Kem dưỡng da"? Đây là thứ gì vậy? Lúc mới mở ra còn rất thơm, không cần nghĩ cũng biết là để cho phụ nữ dùng:
"Anh ba, kem dưỡng da này là cho em hả?"
Tống Văn Cảnh ở bên ngoài "Ừ" một tiếng:
"Các đồng chí nữ đều thích kem dưỡng da, người khác có thì vợ anh đương nhiên cũng phải có."
DTV
Diệp Mạn Tinh nhìn hộp kem dưỡng da này, cô thử bôi lên tay một ít, còn trên mặt thì bây giờ cô không dùng mỹ phẩm dưỡng da gì khác, hình như không khí ở đây hơi khô, lúc đầu cô không dám tùy tiện bôi lên mặt.
Cô thử móc lấy một ít ra ngửi thử, hình như không có thành phần gì xấu, hôm nay phải đi ra ngoài, bên ngoài có bão cát, cũng có thể bôi để chặn bão cát thử xem.
Cô nói một tiếng ngọt ngào:
"Cảm ơn anh ba, nhưng mà anh ba này, anh đã đưa hết tiền cho em rồi còn lấy tiền đâu để mua kem dưỡng da vậy?"
"Hay là em đưa cho anh một ít tiền nhé."
Bây giờ trong tay cô còn có gần 2000 đồng, vốn dĩ đã dùng một ít, chỉ còn hơn 1600 đồng.
Lúc đến mẹ chồng lại lén lút đưa cho cô 400 đồng, thế nên thoáng chốc cô lại trở thành phú bà. Nhưng buổi sáng nhìn thấy nam chính ăn khoai lang, cô lại ăn cháo, anh là một người đàn ông đấy, vóc dáng cao lớn như vậy, chắc là thường xuyên phải chịu đói bụng.
Chẳng có lý nào mà lúc anh chưa kết hôn thì được sống cuộc sống thoải mái đầy đủ, sau khi cưới vợ lại phải sống những ngày tháng nghèo đói vất vả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-321.html.]
Cô thấy rất có lỗi.
Không thể không nói, người nhà họ Tống đều có một đặc điểm, khi thật lòng thương yêu một người thì trái tim chân thành của họ có thể khiến trái tim của một yêu tinh rung động. Ví dụ như mẹ chồng.
Bây giờ nam chính cũng miễn cưỡng khiến cô bắt đầu dần dần đối xử tốt với anh. Còn tại sao lại không tốt như mẹ chồng? Chủ yếu là bởi vì còn phải thử thách nam chính.
Một là tình tiết sang năm sau khi sinh cặp trai gái, vợ cả c.h.ế.t sớm. Còn một chuyện nữa là trong nội dung nguyên tác, ba năm sau khi vợ cả qua đời, nam chính cưới vợ mới lại còn là nữ chính sống lại, cuối cùng nuôi dưỡng cặp sinh đôi trai gái không nên người.
Chưa đến mốc thời gian đó nên Diệp Mạn Tinh không biết tình tiết trong tương lai cũng như chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, thế nên cứ đợi khảo sát thêm vậy.
Có điều anh ba đối xử tốt với cô, còn giúp không gian của cô không ngừng trưởng thành, ít nhất trong mấy năm ở bên nhau này, cô sẵn lòng đối xử tốt với anh.
Thế nên lúc cô đi ra lần nữa còn cầm một quả đào cho nam chính, ít nhất quả đào này có thể bảo đảm dù buổi sáng anh có ăn khoai lang cũng sẽ không bị đói bụng.
Nếu như trên người có bệnh cũ gì đó, sau này cũng sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp. Bình thường quân nhân như anh sẽ thường xuyên phải ra chiến trường, bị thương do d.a.o do b.o.m đạn hoặc bị đánh đập đều thường thấy.
Ví dụ như vết sẹo suýt nữa đã cắt đứt cả cái cằm của anh hai Triệu.Nam chính cũng có sẹo, khắp cả sau lưng đều là sẹo chằng chịt, cô từng vươn tay sờ đến, có thể thấy được số tiền kia, những quân công kia, mỗi một phần đều là dùng tính mạng để đổi lấy.
Tống Văn Cảnh cầm một quả đào tới, dở khóc dở cười:
"Vợ à, em mang thai sao còn đưa hoa quả cho anh ăn? Anh để lại cho em, em từ từ ăn đi."
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Mạn Tinh nhìn anh chằm chằm, đột nhiên nói:
"Anh ba, anh phải sống thật tốt để còn nuôi vợ con chứ."
Tống Văn Cảnh sững sờ, bỗng nghe cô vợ nhỏ tiếp tục nói:
"Anh ăn không đủ no mà lúc nào cũng ở nơi tiền tuyến nguy hiểm nhất, anh nói xem anh có năng lực chạy không?"
Tống Văn Cảnh dở khóc dở cười, ăn một quả đào của em là có thể no được à? Không đúng, sĩ quan bọn họ đều cảm thấy vẻ vang khi c.h.ế.t ở trên chiến trường, nhưng anh nhìn cô vợ nhỏ trước mắt, giọng nói hơi khàn khàn:
"Vợ, anh hứa với em, mặc kệ là ở đâu, nhất định anh đều sẽ vì em, vì con mà sống sót trở về."