Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 322
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:20:17
Lượt xem: 78
Diệp Mạn Tinh liếc anh một cái nhưng không nói gì, cô là yêu tinh, yêu tinh đương nhiên là nghe theo lòng mình, sống vì bản thân.
Nam chính là quân nhân, mà anh sống vì quá nhiều người, đây là một nghề nghiệp thiêng liêng của con người, anh đáng được tất cả mọi người tôn trọng.
Đương nhiên cô không muốn anh chết.Có điều bọn họ ở trên chiến trường thật sự quá nhiều nguy hiểm, ừm, cho dù cô muốn rời đi thì trước hết vẫn phải tìm được gỗ đào trước, cho anh một giọt m.á.u của bản thể gỗ đào, bảo vệ tính mạng anh một lần.
Hai người im lặng bắt đầu ăn cơm, cô lại nghe thấy nam chính nói:
"Vợ ơi, hai ngày nữa anh lại phải đi làm nhiệm vụ, nửa tháng sau trở về."
Tống Văn Cảnh lo lắng chuyện công việc của cô vợ nhỏ, anh vẫn tôn trọng cô nên nhỏ giọng hỏi:
"Chuyện em lên lớp, có cần đẩy đi không?"
"Bụng của em lớn rồi."
Nam chính còn chưa nói hết lời thì cô đã hiểu rõ. Anh lo lắng cho cô nhiều biết mấy. Diệp Mạn Tinh cười nói:
"Em lên lớp một ngày trước, chỉ là một cuộc thi thôi mà, bổ sung lại giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học."
Cô cũng không biết quy tắc của con người là có thể đi bổ sung bằng cấp. Có điều sau một trận hoạt động, cô muốn tìm lại trường cấp hai của nguyên chủ cũng rất phiền phức.
Tống Văn Cảnh im lặng rồi nói:
"Có biết dạy không?"
Diệp Mạn Tinh biết ngay là anh sợ cô không qua được, cô cười một tiếng:
"Biết chứ, nhà trẻ chắc sẽ không quá khó."
"Không biết dạy cái gì ấy à, có thể là ngữ văn, tiếng Anh, hoặc là âm nhạc cũng được."
DTV
Nhà trẻ cần tiếng Anh, vậy thì cô sẽ đi dạy tiếng Anh. Cô còn biết âm nhạc nữa. Cô là yêu tinh mà, cô có rất nhiều kinh nghiệm, một cuộc thi như vậy chẳng có gì khiến cô lo lắng, chỉ là chơi cùng trẻ con thôi mà.
Lúc nói ra những lời này, cô phát hiện cặp mắt sâu thẳm kia của nam chính đang nhìn cô chăm chú bỗng nhiên hiện lên vẻ ngạc nhiên. Sau đó anh cười nói câu thứ hai:
"Vợ anh thật giỏi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-322.html.]
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Diệp Mạn Tinh lập tức trở nên đỏ ửng tựa như những cánh hoa đào màu hồng nhạt, trong phòng đột nhiên lan tỏa từng đợt hương hoa đào!
Tống Văn Cảnh cảm thấy nhìn cô vợ nhỏ là một loại hưởng thụ, cũng là một loại giày vò có thể khiến anh sụp đổ mất kiểm soát bất cứ lúc nào. Ổn định lại cảm xúc, anh nói sang chuyện khác.
Tống Văn Cảnh:
"Ngoài ra, vợ của Chính ủy mời chúng ta ăn một bữa cơm, nói chính xác là vì bọn họ mời chúng ta nên chúng ta phải mời lại, vợ ơi em..."
Anh muốn nói là cô có thể giải quyết được không? Nếu như không được thì chờ anh trở về sẽ dần dần bổ sung sau.
Trước đây đương nhiên anh không cần phải để ý đến những ân tình qua lại này. Nhưng có cô vợ nhỏ đến, anh nhất định phải để cô vui vẻ hòa nhập với khu người nhà quân nhân này, là một sĩ quan, anh có thể bị điều động đi bất cứ lúc nào, cô vợ nhỏ là người nhà của quân nhân, có nhiều khi chồng không ở bên cạnh, những chị vợ quân nhân này sẽ phải giúp đỡ lẫn nhau.
Diệp Mạn Tinh cười nói:
"Anh ba lo lắng em không giải quyết được hả?"
"Vậy anh ba phải trở về giúp em nhé."
Cô không muốn ôm đồm hết đâu. Đôi mắt như thể được tráng lưu ly của cô, cặp lông mi dài chiếu nên một hàng bóng trên mắt kia khiến người ta nhìn mà muốn yêu thương.
Anh đột nhiên đứng dậy, cúi đầu lau hạt cơm ở khóe miệng đi cho cô, giọng nói trầm thấp say lòng người:
"Được."
Cốc cốc cốc.
Trùng hợp quá.Có người cố ý đến gõ cửa, cửa không hề chốt nên hơi khép hờ, đúng lúc nhìn thấy hình như đoàn trưởng Tống đang cúi đầu hôn vợ anh.
"Ai vậy?"
"Là chị dâu Diệp phải không? Chẳng phải hôm nay chị đi nhà trẻ dành cho người nhà bên kia để sát hạch hay sao? Phải đi sớm một chút đấy nhé."
Bên ngoài truyền tới một giọng nữ. Diệp Mạn Tinh đang định đứng dậy xem là ai. Không ngờ nam chính đã đứng dậy đi ra cửa.
Ôi xấu hổ quá, mấy người đến gọi kia vốn đang chuẩn bị tạo chút phiền phức cho chị dâu Diệp, ai ngờ cuối cùng không gọi được chị dâu Diệp ra, trái lại còn gọi đoàn trưởng Tống đi ra.
Mấy chị vợ kia còn dám nói gì nữa, chỉ khách khí nói thời gian lên lớp rồi chuồn cực nhanh như bị ma đuổi. Thời gian của Tống Văn Cảnh không còn nhiều nữa, trông có vẻ như đã chậm trễ rất lâu nhưng thật ra anh trở về ăn một bữa cơm cùng cô vợ nhỏ như gió cuốn mây tan vậy, chỉ mười phút là xong rồi.
Còn mấy phút nữa mới phải quay trở lại, anh còn gọi điện thoại về quê hỏi xem sinh nhật thật sự của cô vợ nhỏ là ngày nào? Có giống như trên sổ hộ khẩu hay không?