Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 340
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:21:52
Lượt xem: 96
Đây là thời đại nào, làm sao có thể có điện thoại được? Tống Văn Cảnh nghe vậy rung động:
"Phòng làm việc của khu nhà ở xã hội có điện thoại, em muốn gọi có thể đến phòng làm việc ở đấy mà gọi."
Có thể vợ không biết, mỗi một chỗ trên người cô, anh đều hiểu rất rõ, một tiếng hừ nhẹ như không đó anh vẫn có thể nghe thấy.
“Điện thoại?"
Tống Văn Cảnh suy nghĩ: Cán bộ cấp đoàn, là có tư cách có thể xin điện thoại.
“Khu nhà ở xã hội chỉ có một số điện thoại, nếu anh cần, xin lắp đặt một chiếc điện thoại cố định cho gia đình."
Hoa đào tinh nhỏ vốn rất buồn ngủ:
“???”
"Anh ba, anh nói thật à?”
Nhìn thấy nam chính gật đầu, cô lập tức hưng phấn:
"Anh ba, anh tốt quá."
Thấy vợ bỗng nhiên ngồi dậy, Tống Văn Cảnh đè cô nằm xuống, nửa nằm nghiêng, đắp chăn mỏng cho cô:
"Đừng suy nghĩ nhiều, anh đã nói với em rồi, anh có thể cho em thứ tốt nhất.”
"Chỉ cần là điều em muốn, mà anh có thể làm. Chắc chắn anh sẽ làm bất cứ điều gì có thể để khiến cuộc sống của em được tốt hơn."
Thật ra Tống Văn Cảnh vừa nghe cũng rất vui vẻ. Vốn dĩ có mấy cán bộ cấp trung đoàn tranh nhau vị trí này, vốn anh không có ý định tranh giành, nhưng bây giờ lại có.
Thật ra việc lắp điện thoại này có thể có hoặc không, bộ đội biên phòng của họ có đường dây điện thoại, việc lắp đặt điện thoại cũng không phải quá khó khăn.
Chỉ là mỗi tháng phải trả tiền, không ít người đau lòng.Vì vậy, không phải mọi cấp sĩ quan đều lắp đặt điện thoại.
"Cám ơn anh, anh ba."
Một tiếng cám ơn kia, khiến anh cúi đầu hôn lên trán vợ:
"Ừ, anh cũng cảm thấy lắp đặt một chiếc điện thoại rất tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-340.html.]
Nếu như anh đi ra ngoài, anh cũng muốn nghe thấy giọng nói của vợ ngay lập tức. Sáng hôm sau, bên ngoài trời mới vừa sáng, Diệp Mạn Tinh từ trên giường đứng lên, thì phát hiện nam chính đã làm xong bữa sáng.
Sau khi gọi cô dậy ăn sáng xong, thì đưa cô lên xe quân đội ra ngoài mua sắm. Nam chính có việc riêng, cơ bản không đi cùng cô. Người đi cùng cô hôm nay chính là chị dâu Mạnh, ngay cả Tiểu Cao cũng không đi với cô.
Dựa theo ý của nam chính, thì Tiểu Cao sẽ tới mang đồ giúp cô khi quay về.
Hôm nay Diệp Mạn Tinh vẫn còn rất nhiều thứ phải mua như không gian cần các loại hạt giống, một cái nồi lớn, chậu, cuốc…
Nhưng cô không phải lo lắng về việc mang theo đồ đạc bên mình, vì không gian của cô đã được mở ra rồi.
Bên này thuộc Tây Nam tuy là một thành phố nhưng khác xa với phố ở quê. Thị trấn của bộ đội biên phòng ở đây càng xa xôi, hẻo lánh và lạc hậu.
Hôm nay vừa hay là họp chợ trên trấn, cũng tiếc là xe bộ đội bọn họ thuê xuất phát sớm. Lúc này cũng mới hơn tám giờ sáng, khi họ đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị thì đã có đã xếp hàng dài rồi.
Hai hàng này thật dài, từ lối vào hợp tác xã xếp ra tận bên ngoài quốc lộ. Chị dâu Mạnh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô đều là mồ hôi, thì cười hỏi:
"Chị Diệp, hay là chị đến tiệm cơm quốc doanh gọi đồ ăn, tôi xếp hàng cho chị, chị muốn mua cái gì, tôi mua cho chị."
Diệp Mạn Tinh nhìn trái nhìn phải, thấy mặt trời đang chậm rãi ló dạng. Những tòa nhà gạch không quá cao, cột điện dày đặc, cùng với các loại biểu ngữ dán bốn phía gạch ngói.
Lại nhìn vào giá cả của những hàng hóa khan hiếm với đồ sắp bán hết hôm nay được viết trên bảng đen nhỏ ở hợp tác xã cung ứng, cuối cùng cô cũng hiểu được nhất định về tình trạng khan hiếm hàng hóa ở thời đại này rồi.
“Ở trạm ăn quân đội, hợp tác xã cung ứng đều bán không cần mua. Nhưng chị dâu Mạnh, có muốn mua gì đặc biệt không? Nếu không chị ở đây, em đến cửa hàng Hữu Nghị nhé?"
Chị dâu Mạnh là một chị dâu khoảng hai mươi lăm, hai sáu tuổi. Khuôn mặt cô ấy thanh tú, đối phương gọi chị dâu, cô vẫn chưa được quen cho lắm:
DTV
"Chị dâu, chị cứ gọi em là Tinh Tinh đi.”
Cơ thể này của cô mới mười tám tuổi. Có điều cũng có người gọi cô là sư cô, hình như cũng không có gì không ổn.
“Tinh tinh?”
Mạnh Cầm không ngờ là vợ của đoàn trưởng Tống lại dễ nói chuyện như vậy. Mới đầu cô ấy còn tưởng rằng đối phương khó hòa đồng, nhưng sau khi thân thiết với Diệp Mạn Tinh, mọi người đều thích cô.
Diệp Mạn Tinh thương lượng với cô ấy:
"Hay là chị dâu này, em đưa tiền và phiếu cho chị. Ngày mai chúng em phải mời vợ của uỷ viên chính chị và các chị dâu của khu nhà ở xã hội ăn cơm. Chị có thể xem giúp em, ở hợp tác xã cung ứng có gì thì mua về chút ít được không?"
"Em muốn đi mua cái cuốc, với cả một cái nồi sắt lớn. Đến lúc đó nếu như nhìn thấy Tiểu Cao, có thể phiên chị bảo cậu ấy đến tìm em không?"
Mạnh Cầm cảm thấy thật thoải mái khi được xoa dịu, thậm chí còn thoải mái hơn cả việc ở chung với chồng mình nữa.