Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 343
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:21:57
Lượt xem: 133
Diệp Mạn Tinh xách theo quần áo, ra khỏi cửa hàng Hữu Nghị thì cho hết tất cả vào không gian. Sau đó cô còn đến xưởng máy móc nông nghiệp một chuyến, mua cuốc đủ loại lớn, vừa và nhỏ.
Ai bảo trong không gian của cô là đất cơ chứ, còn cần cô đích thân làm ruộng nữa. Cô chỉ để lại một chiếc cuốc nhỏ ở bên ngoài, sau đó đi đến bốt điện thoại gần bưu điện, gọi điện thoại cho ông Điền. Không bao lâu sau đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của ông Điền rồi.
DTV
Diệp Mạn Tinh lập tức hỏi:
"Bây giờ tôi đang ở thành phố Vân, ông xem có thể nhờ ai kéo hàng? Đại khái tôi có thể cung cấp khoảng 100 ký, nhiều hơn thì không có.”
Ông Điền nhận được điện thoại của bà tổ sư này sắp khóc rồi, vui vẻ nói:
"Em gái à, nếu cô không nghe điện thoại chắc tôi sẽ điên mất. Bên ông Lưu, nếu cô không cung cấp trà hoa, thể chất cơ thể của ông ấy yếu quá, e không chống đỡ nổi mất.”
“Cái gì? 100 ký? 100 ký không đủ cho nhà máy dược phẩm công tư của nhà họ Điền nữa ấy. Có thể..."
Diệp Mạn Tinh trực tiếp dừng lại:
“Tôi không đến xưởng thuốc được,. 100 ký trà hoa, phải cân 1000 ký hoa nguyên chất mới chiết xuất được. Ông xem xem trong vòng một tuần có thể cung cấp cho tôi không?"
Cô không muốn tự mình hái, dù có g.i.ế.c cô cũng không muốn. Ông Điền:
“Được, tôi cho cô 2000 ký có được không, nhiều hơn một chút, tôi không đến xưởng thuốc được. Tôi sẽ gửi lên cấp trên kiểm tra, tôi..."
Ông ấy nói tới đây đột nhiên im lặng, đưa đi kiểm tra chẳng khác nào công bố phương thuốc. Ông ấy nhanh chóng từ bỏ ý định mở rộng quy mô, điều đó quá nguy hiểm cho em gái.
Ông ấy cũng không quên, em gái tìm nhà họ Điênf hợp tác, chính là vì tránh nguy hiểm. Ông Điền:
"Được, tôi biết rồi, nơi đó ở thành phố Vân à?"
Diệp Mạn Tinh nói:
"Ưm, thành phố Vân. Tuần sau tôi phải đi thi, nhân tiện ở đó vài ngày, ông phải sắp xếp xong xuôi tất cả.”
Bình thường cô nhìn người khá đúng. Nếu như sai rồi thường thì cô sẽ không hợp tác lần thứ hai với người đó.
“Đúng rồi! Ông có thể giúp tôi thăm ba được không? Chỉ là giúp ông ấy phục hồi đôi chân thôi. Tôi đã chuẩn bị một loại trà thơm khác, có thể giúp ông phục hồi thần kinh. Ông..."
Cô còn chưa nói xong, ống nghe điện thoại đối diện đã rơi thẳng xuống, sợ ngây người.
Ông ấy kiềm nén trái tim đang đập thình thịch, phản ứng đầu tiên chính là muốn nói không thể được. Nhưng trà hoa của em gái rất tuyệt, nếu cô phối với thuốc thì sao nhỉ? Ông Điền nói gì hay yêu cầu gì em gái cũng làm rồi.
Vì thế Diệp Mạn Tinh cũng không nói gì, ông Điền lập tức nói ông ấy sẽ xin nghỉ ngay.
Ông ấy là chuyên gia, vốn khám bệnh ở khắp nơi cho người ta, niềm tin suốt đời vào việc theo đuổi các kỹ năng y tế. Gặp phải một báu vật quý giá như Diệp Mạn Tinh, quả thực như có một củ cà rốt treo trước mặt nên chạy rất nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-343.html.]
Ở bên này, cô đã mua xong mọi thứ, hầu hết đều cất vào trong không gian. Ngược lại cô mua một ít hạt giống, cuốc, một cái nồi lớn những thứ này không có bỏ vào không gian.
Bởi vậy chờ Tiểu Cao và Mạnh Cầm tới tìm cô, liên nhìn thấy chị dâu nhỏ rầu rĩ nhìn nồi sắt lớn trong cửa hàng Hữu Nghị.
Tiểu Cao vuốt mồ hôi trên trán, vội vàng chạy tới:
"Chị dâu, chị mệt chưa? Em tới mang là được, xe quân đội vừa hay phải về, chúng ta đi nhờ xe về thôi.”
Diệp Mạn Tinh ngẩng đầu thì nhìn thấy hai người, cô mở miệng nói một câu đập đến đầu óc Mạnh Tình cùng Tiểu Cao đêu sắp nổ tung:
"Tiểu Cao à, tôi cảm thấy tôi hơi nghèo."
Tiểu Cao khó hiểu: “???”
Lương của đoàn trưởng Tống 88 đồng một tháng, hầu như đều đưa hết cho chị dâu, mà còn nghèo ư?
Tâm trạng Mạnh Cầm càng phức tạp:
“Tinh Tinh à, gia đình có thể mua thịt tuỳ thích như em thật sự không nghèo."
Diệp Mạn Tinh nhìn hai người, vỗ tay, sau đó đứng dậy nói:
"Đi, chúng ta về nhà đi.”
Cái nghèo của cô, nhân loại thật sự không hiểu được đâu!
Buổi chiều lúc sắp chạng vạng, cuối cùng Tống Văn Cảnh cũng hoàn thành nhiệm vụ. Trước khi cửa hàng Hữu Nghị đóng cửa, cô đi mua hai bộ tạp dề, còn có hai đôi dép lê cùng màu, nam là màu xanh, nữ vẫn là màu hồng phấn.
Trên trán Cố Nguyên đổ mồ hôi, con ngươi nhìn cũng sắp lồi ra.Anh ấy ở bên cạnh cười đến đau bụng:
"Anh Tống, cậu mua cái này lúc nào vậy? Còn hai bộ mà phải cùng màu nữa chứ?"
"Từ khi nào mà cậu trở nên đàn bà như thế hả?"
Tống Văn Cảnh cũng lười nói chuyện với anh ấy, chỉ nói:
"Chờ cậu có vợ sẽ biết thôi."
Tim Cố Nguyên bị đ.â.m một nhát: "..."
Cho nên một bộ đồ kia với một đôi dép lê màu hồng nhạt là mua cho chị dâu à?
Đau lòng.Một người bạn tốt chưa bao giờ có hứng thú với phụ nữ bỗng nhiên thông suốt, còn thể hiện tình cảm ở trước mặt anh ấy nữa?