Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 344
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:21:59
Lượt xem: 111
Khổ quá.Lúc trước Cố Nguyên cười vui vẻ biết bao, bây giờ thì khổ biết bao.Nói xong, anh ấy nhìn thấy bạn tốt nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay ở quây, vui vẻ muốn mua đồng hồ?
Nhân viên phục vụ bị hai người này dung mạo chấn động, mới nhanh chóng hướng hai người giới thiệu:
"Hai vị đồng chí là muốn mua đồng hồ đeo tay sao?"
Xế chiều hôm nay đồng hồ có hàng mới lên, có đồng hồ hoa mai, có đồng hồ Hushi, còn có vài loại đồng hồ bản địa khác. Kết quả, anh ấy chỉ thấy bạn tốt nhìn chằm chằm vào chiếc Rolex mà không cử động một lúc lâu.
Cố Nguyên cạn lời:
"Chẳng phải cậu có một đồng thôi sao? Còn muốn mua nữa à?”
Tống Văn Cảnh nhìn anh ấy một cái:
DTV
"Chuẩn bị đồng hồ cho chị dâu cậu, sắp sinh nhật cô ấy rồi.”
Cố Nguyên lại bị hung hăng đút một bát thức ăn cho chó: Anh ấy nghi bạn tốt cố ý nhắc mình. Cho cho dù không c.h.ế.t tà tâm thì đã là vợ bạn, tự nhiên anh ấy sẽ không có gì ngoài sự bảo vệ.
“Được rồi, đồng hồ hoa mai Thượng Hải cũng được đấy. Chọn chiếc đồng hồ nữ này đi? Đây đã là món đồ được các đồng chí nữ trong nước thích nhất rồi."
Cố Nguyên vừa dứt lời, nhân viên bán hàng bên cạnh lập tức gật đầu.
Người này nói giọng Bắc Kinh chính gốc, xem ra không phải người bản địa, đây hẳn là người ở thành phố, vừa nhìn có vẻ thân phận không đơn giản.
Hai người đều là thân cao chân dài, ngũ quan vô cùng đẹp trai.
Cô ta không ngờ rằng nam đồng chí giọng Bắc Kinh này, này lại có chút tôn trọng với một nam đồng chí ngũ quan cứng rắn, khí chất uy nghiêm khác, điều này làm cho nhân viên phục vụ càng nhiệt tình hơn.
"Gửi các đồng chí, chiếc đồng hồ hoa mai Thương Hải này thực sự là một trong những thương hiệu tốt nhất trong nước. Đây là nhãn hiệu mới hôm nay, chỉ 150 đồng.”
Tống Văn Cảnh nói cảm ơn xong thì ra khỏi cửa hàng Hữu Nghị trước, đến cửa chờ Cố Nguyên:
"Chắc là cậu có cách, giúp tôi chuẩn bị một chiếc Rolex, cần loại của phụ nữ.”
Cuối cùng Cố Nguyên cũng hiểu, bạn tốt nhìn chằm chằm chiếc Rolex kia lâu như vậy không mua, thì ra là bởi vì đó là của đàn ông. Cố Nguyên muộn màng nhận ra, cuối cùng cũng cảm thấy mình đã nắm được thứ gì đó: “...”
"Cho nên, cậu muốn mua một chiếc đồng hồ nữ, còn phải là Rolex, là vì muốn mang cặp đấy à?"
Tống Văn Cảnh còn đang đi phía trước chân dài dừng lại:
"Nhanh nhất bao lâu có thể tới?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-344.html.]
Cố Nguyên tức giận: "Cậu nói trước đi, cái đồng hồ này cũng không rẻ, gần bằng một năm tiền lương. Bây giờ nộp lương hết cho vợ rồi, lấy tiền đâu mà mua?
Tống Văn Cảnh: "Cậu chỉ cần chuẩn bị, không chừng lần này làm nhiệm vụ trở về sẽ có tiền? Mặc dù không có, tôi cũng sẽ không thiếu tiền đưa cậu."
Cố Nguyên nghe xong đầu óc ong ong, cái tên nhóc này?
“Bây giờ đã có vợ rồi nên cậu chăm chỉ thật đấy, trước kia cậu cũng có liều mạng như vậy đâu."
Cố Nguyên cảm thấy khó chịu, vừa đi vừa mỉa mai anh. Nhưng đáy lòng Cố Nguyên lại chua xót, anh ấy có cơ hội như vậy cũng bằng lòng, nhưng…
Thôi bỏ đi, Cố Nguyên nhận lệnh gọi điện thoại cho người thân ở Thượng Hải chuẩn bị đồng hồ, nhưng lần này nói gì cũng phải bảo đối phương lấy tiền trước.
Không ngờ rằng sau khi trở về, bạn tốt thật đúng là nhét 300 đồng tiền đặt cọc cho anh ấy? Cố Nguyên sợ ngây người, bạn tốt không phải là buông tha cơ hội khác, dùng quân công cũng chỉ vì đổi
thành tiền chứ? Cái này thiệt biết bao! Đồ ngốc!
Ngày thứ ba phải mời khách ăn cơm. Chạng vạng chiều, Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh bận rộn trong bếp.
Trong phòng bếp, Diệp Mạn Tinh còn đang nói với nam chính muốn một căn phòng trống, bên ngoài quân đội có phòng cho thuê hay không?
Tống Văn Cảnh nhìn cô, hỏi:
"Khu gần đây thuộc về quân đội, một số đơn vị cũng là đơn vị nhà nước phối hợp với quân đội, ở rất xa. Có nhà ở những nơi xa hơn, bây giờ tất cả đều là cục quản lý bất động sản bên kia quản lý.”
Hoa đào tinh nhỏ chợt nhận ra số tiền ít ỏi không đủ tiêu: “..."
Cô nói cần phòng trống, muốn buôn
bán, chủ yếu là buôn bán trà hoa. Cô thấy đôi mắt sâu thẳm của nam chính đang nhìn mình bằng ánh mắt thăm dò, cô đành phải hỏi bằng cách khác :
"Vậy gần quân đội có bãi đất trống không? Nếu người ngoài mang đồ thì để ở đâu?"
Tống Văn Cảnh lập tức ý thức được:
"Em muốn làm ăn buôn bán à?"
Tống Văn Cảnh:
"Cá nhân không được phép kinh doanh, nếu đưa người ngoài vào thì cục quản lý nhà ở của cục hậu cần quân đội có thể bố trí một phòng cho bộ phận Mua hàng. Bộ phận Mua hàng chịu trách nhiệm về việc này."
"Nhà này không thể thuê sao?"
Kỳ lạ thật, vậy những người vào thành phố sống ở đâu? Ngoại trừ đơn vị phân phối nhà ở, cũng có rất nhiều người không có việc làm.Trong tay cục quản lý bất động sản không phải có rất nhiều nhà sao?