Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:45:16
Lượt xem: 84
Hoa đào tinh có hơi bối rối: “...?”
Nam chính là người sẽ ngoan ngoãn chờ đợi bên ngoài sao?
Diệp Mạn Tinh xoa xoa eo người đàn ông, khi tay cô bị giữ lại, một giọng nói khàn khàn lại vang lên: “Vợ à, em thật sự không cần vất vả như vậy đâu.”
Giọng nói của người đàn ông càng ngày càng kì lạ, bởi vì bàn tay to lớn đang ôm cô càng ngày càng chặt, giọng nói của anh dường như cực kỳ kiềm nén: “Anh không cần em phải đi thi."
“Cũng không muốn em giữ thể diện gì cả, mình anh làm việc là đủ rồi, đủ để em có đủ thể diện rồi.”
“Huy chương của anh có một nửa công lao của em, em chỉ cần vui vẻ là được.”
Lời vừa dứt, môi cô truyền đến một cảm giác đau nhói, bộ râu ngắn của người đàn ông đ.â.m nhẹ vào chiếc cằm thanh tú của cô, người đàn ông như mất đi linh hồn, cố gắng hết sức tìm kiếm cảm giác tồn tại giữa đôi môi cô...
Nụ hôn này kéo dài khoảng một phút, mãi đến khi cô không thể thở nổi, người đàn ông mới buông cô ra.
"Anh ba..."
Diệp Mạn Tinh mơ cảm cảm thấy nghi ngờ khi ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng, cô kéo vạt áo của anh ra, sờ vào thắt lưng trên của anh, quả nhiên, m.á.u tươi đang rỉ ra từ vết thương còn mới.
Cô lại kéo cánh tay của người đàn ông ra, cũng y như vậy, cơ bắp vốn dĩ cường tráng giờ đã bị bao phủ bởi những vết m.á.u nhỏ chằng chịt.
Cô ngước mắt nhìn anh: “Anh bị thương sao?" Khi tiến vào, cô đã thiết lập một không gian ảo ảnh, cho dù có người thật sự vào bếp cũng chỉ rơi vào mùi hương hoa đào của cô, không phát hiện ra cô có ở đó hay không.
Cô chỉ sợ sau khi tiến vào ảo ảnh, người đàn ông này sẽ cố tình xông vào, nếu vậy không gian sẽ tự động tấn công. Chẳng phải bây giờ chuyện đó đã trở thành sự thật rồi hay sao?
Làm thế nào để một yêu tinh có thể nảy sinh tình cảm với một con người?
Ngay cả Diệp Mạn Tinh cũng không biết đáp án, cô chỉ biết mình rất thích mẹ chồng. Lúc này, nhìn nam chính hừng hực khí thế này, cô cũng không biết nên nói gì.
Dáng vẻ người đàn ông bây giờ khiến cô có chút rung động.
Nam chính biết cô ở đây nên dù biết nguy hiểm nhưng anh vẫn lựa chọn đi vào. Kết hợp với những vết thương khắp người thì chắc hẳn người đàn ông này đã cố gắng xông vào.
Nhưng làm sao người đàn ông này thoát được khỏi ảo giác? Thậm chí còn lập tức lấy lại tinh thần để gõ cửa? Và sau đó dẫn đến những lời như trên?
Diệp Mạn Tinh không biết ảo giác của nam chính là cái gì, mỗi người sẽ rơi vào những ảo giác khác nhau, cô xoa xoa vết thương trên người anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh ba, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại nhiều vết thương như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-367.html.]
Tiểu hoa đào tinh cảm thấy có hơi áy náy, nếu anh không nói, cô cũng không biết chữa trị cho anh thế nào?
Cộng thêm việc nam chính mắc phải chứng rối loạn chấn thương tâm lý không thể kìm nén được, Diệp Mạn Tinh cũng không mấy lạc quan.
DTV
“Không sao đâu, anh xin lỗi.”
Người đàn ông này vẫn luôn như vậy, mọi chuyện đều giữ trong lòng, nhưng giọng nói lại có hơi khàn khàn: “Để anh ôm em một lúc."
Anh chậm rãi siết chặt cánh tay, dòng suy nghĩ quay lại cảnh tượng ban nãy. Căn phòng im lặng, ngoại trừ tiếng đảo đồ trong bếp, anh có thể ngửi thấy mùi thơm khắp phòng.
Anh hô lên “Vợ ơi", nhưng bên trong hình như không nghe thấy, anh bèn đứng ngoài cửa hút thuốc.
Hết một điếu rồi lại đến điếu khác.
Sau đó, anh gọi vào phòng thêm vài lần nữa nhưng vẫn không có tiếng động, nỗi hoảng sợ tột độ khiến phản ứng của anh nhất thời trở nên trì độn.
Cánh tay của Tống Văn Cảnh chậm rãi phát ra sức mạnh, có lẽ là bởi vì anh lúc này ý thức được không có người, lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, nhưng khi đẩy cửa, anh đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai...
Anh đột nhiên phát bệnh!
Anh xin lỗi cũng là vì điều đó.
Anh không ngờ lúc đó mình lại phát bệnh, khi tỉnh táo lại, anh vội đến gõ cửa, may mắn là vợ anh không sao.
Là một người đàn ông, làm sao có thể bộc lộ mặt yếu đuối của mình trước mặt vợ được, càng không nói đến việc giải thích.
Có phải con nít đâu mà hễ có chút chuyện là đi kể với người nhà? Như vậy chỉ tổ khiến khiến mọi người bất an lo lắng thôi.
Diệp Mạn Tinh đẩy được người đàn ông ra một chút, huơ huơ tay trước đôi mắt đỏ ngầu của anh: “Anh ba, anh thật sự không muốn nói cho em biết sao?"
“Em không phải vợ anh sao?”
Tống Văn Cảnh nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, cảm giác đè nén trong lòng dịu đi một chút, không biết lời nào của cô đã chạm được vào lòng anh, khiến nó trở nên ngứa ngáy, anh đột nhiên cúi đầu nhìn cô: “Đúng vậy, em là vợ anh, anh là người đàn ông của em, chúng ta là vợ chồng.”
“Nhưng anh có một số chuyện canh cánh trong lòng."
Tay Diệp Mạn Tinh lại bị người đàn ông nắm lại, cô ngước mắt lên hỏi: “Chuyện gì vậy?”