Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 375
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:45:28
Lượt xem: 96
Vậy nên mì và gạo có thể bán với giá hơn ba tệ năm cân. Cô bán đại vài gói mì ăn liền, gạo và lúa mì cũng đã kiếm được hơn ba mươi tệ.
Cô đi dạo một vòng, sản phẩm chất lượng nhất ở chợ đêm là lương thực. Sản phẩm quý nhất là đường, đường nâu, đường phèn, đường trắng cũng có rất nhiều người mua.
Cũng có không ít người mua thịt.
Tóm lại ở chợ này hễ là thức ăn thì rất được chào đón. Có người đàn ông ở phía trước phát hiện cô muốn mua ngọc bội và tranh chữ. Sau khi biết trên người cô có thức ăn, có người chủ động dùng ngọc bội đổi lương thực với cô.
Ví dụ như lúc này một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi chủ động tìm đến cô, hỏi cô có cần nhẫn ngọc hay không.
"Chúng ta qua kia nói."
Người đàn ông chỉ vào bóng râm dưới gốc cây nơi ngã rẽ, đi thêm một ngã rẽ nữa là đến phòng ở, nơi đó là phía ngoài chợ đen.
Có lẽ người nọ nhìn thấy chiếc bụng lớn Diệp Mạn Tinh, nên anh ta nghĩ cô sẽ không lừa đảo rồi bỏ chạy.
Diệp Mạn Tinh là hoa đào tinh, cách đó không xa còn có vệ sĩ Thẩm Nhuyễn Linh nên cô không sợ.
Hai người đến dưới bóng râm, người đàn ông đó lấy một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy cho nam ra, khuôn mặt rất luyến tiếc: "Chiếc nhẫn ngọc này là đồ vật truyền từ đời cha ông, tôi cũng không cần nhiều, cô đưa tôi một trăm tệ là được, không cần phiếu.”
Diệp Mạn Tinh nhận lấy chiếc nhẫn, có phải là ngọc phỉ thúy không thì khoan hẵng nói. Cô không kể đến việc nó là cẩm thạch hay ngọc bội gì đó, cô chỉ quan tâm đến linh khí chứa bên trong nó, nó có thể được nuôi thành đá ngọc chứa linh khí trong không gian hay không.
Cô sờ thử thì thành phần không thành vấn đề, nhưng tiếc là linh khí bên trong đã tản đi nhiều, vậy mà vẫn lấy một trăm tệ cơ á?
Diệp Mạn Tinh vứt lại cho anh ta: "Tôi không lấy."
Người đàn ông đó ngơ ra: "Ôi, em gái à, cô vẫn có thể trả giá, cô còn chưa trả giá mà, sáu mươi tệ, sáu mươi tệ được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-375.html.]
Nhưng Diệp Mạn Tinh không quan tâm đến anh ta, vì lúc này cô đã đến chỗ đống đá nằm ở khúc cua, có hai người đang giao dịch ở đó. Mắt của cô tốt nên có thể trông thấy hai bức tranh cổ và một miếng noãn ngọc, to khoảng ba ngón tay của em bé.
Trên miếng ngọc có không ít linh khí, Diệp Mạn Tinh ngồi xổm phía sau. Vì cô phát hiện hai người đang giao dịch hơi quen mắt... Không phải nữ chính trọng sinh Trần Kiều Kiều và cô vợ trẻ mang thai gặp ở cửa hàng thì là ai?
Diệp Mạn Tinh thò đầu ra, bỗng nhiên có gì đó lóe lên. Nữ chính trọng sinh cứ luôn khóc lóc, vậy tại sao trong cửa hàng cô ta còn phẫn nộ mắng người ta như thế? Đấy chẳng phải được gọi là phá vỡ thiết kế nhân vật sao?
Hay còn nói nữ chính trọng sinh vốn được thiết kế thành hai người Nữ chính trọng sinh, chuyện phái làm là quan tâm đặc biệt đến cô vợ mang thai à? Bây giờ, cô vợ trẻ đang mang thai đó lại đến đây bán tranh chữ và noãn ngọc?
Người đàn ông đằng sau vẫn đang hỏi: "Em gái à, hay chúng ta bàn bạc thêm nhé?" "Tôi lấy năm mươi cân gạo, đặt ở nơi tôi yêu cầu. Ngoài ra, miếng ngọc này tôi lấy hai trăm tệ, không cần phiếu."
Trân Kiều Kiều ngạc nhiên: "Đắt quá. Bây giờ ngọc không có giá trị. Tôi cũng không có nhiều gạo tinh đến thế. Tôi có để trả cô thêm ít bột mì, chứ tôi không có chừng ấy gạo."
DTV
Cô vợ trẻ đó kiên quyết lắc đâu: "Vậy tôi không bán, miếng ngọc này là noãn ngọc, rất tốt cho việc cải thiện cơ thể. Nó còn là vật gia truyền, nếu không phải tôi thiếu tiền thì tôi cũng không bán."
Bây giờ, hai trăm tệ đáng giá biết bao nhiêu. Muốn mua một chiếc radio cũng chỉ mới mất một trăm bốn mươi tám tệ. Hai trăm tệ đủ cho một gia đình ăn uống và tiêu dùng tiết kiệm trong hai năm. Năm mươi cân gạo xấp xỉ hơn ba mươi tệ. Thảo nào cô vợ trẻ này dám hỏi quần áo trẻ em đắt tiền. Xem ra chồng cô ấy không biết những thứ này.
Dạo này có rất nhiều người không có lương thực để ăn no, vậy mà cô ấy còn muốn gạo? Gia đình bình thường tích trữ được năm cân gạo là đã tốt lắm rồi.
Muốn năm mươi cân? Thật sự không mấy ai lấy ra được. Trần Kiều Kiều không trả được gạo, cô ta muốn dùng lương thực phụ bù lại, nhưng cô vợ trẻ đó không chịu.
Buôn bán không thành công.
Trần Kiều Kiều không nỡ để hai bức tranh đó bị bán đi, cô ta hỏi: "Tôi không lấy ngọc của cô, cô có thể bán hai bức tranh kia cho tôi thôi được không?”
Cô ta biết sau này bức tranh đó sẽ trôi dạt đến phòng đấu giá, một bức tranh được nâng giá cao đến triệu tệ, tất nhiên cô ta sẽ không để tiên bay đi.
Trần Kiều Kiều cắn răng: "Miếng ngọc của cô bán hai trăm tệ thì đắt quá. Bây giờ hai trăm tệ đủ cho một gia đình sống trong hai năm rồi.”