Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 377
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:46:38
Lượt xem: 107
Cô vợ trẻ đó bảo mình đã bán rồi. Trần Kiều Kiều tức đến nỗi méo mũi, nước mắt của cô ta suýt thì rơi xuống tại chỗ, hỏi thăm xem bức tranh đó đã bán cho ai, nhưng tất nhiên là không có thông tin gì.
Sau khi Trần Kiêu Kiêu đi, lại có một đám người nữa đến. Lần này, đám người đó không hề nhẹ nhàng, chúng hỏi một cách ngang ngược: "Miếng ngọc của cô đâu?"
"Bán, bán rồi."
Người đàn ông đó chọt một cây gậy trúc lên bụng cô: "Bán cho ai rồi? Nói."
Tâm trạng hôm nay của Diệp Mạn Tinh không tệ. Cô kiếm được một khoản tiền nhỏ, còn mua đưa mấy miếng ngọc tốt.
Ai ngờ vui quá hóa buồn, hai người vừa ra khỏi chợ đen chưa bao lâu thì đã nghe thấy người ở đằng trước lập tức giải tán và la lên: "Mau chạy đi, đồng chí công an đến rồi."
DTV
Thẩm Nhuyễn Linh túm lấy tay cô đưa lên chiếc xe đạp mà cô ấy mượn tới, hai chân như đứng trên phong hỏa luân hì hục trốn chạy như bay.
Thẩm Nhuyễn Linh đổ mồ hôi khắp người.
Diệp Mạn Tinh được dẫn đi cũng đổ mồ hôi. Đây là cảm giác kích thích.
Râm.
Chuyện kích thích hơn nữa đến rồi đây, ở một ngõ cua khác có một chiếc xe đạp tông vào họ. Lúc nghìn cân treo sợi tóc, cơ thể của Diệp Mạn Tinh sa vào một vòng tay.
Thẩm Nhuyễn Linh vội vàng dừng xe, cô ấy nhìn chiếc xe bỗng nhiên tông đến, nhấc chân đá qua đó. Người kia vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, đồng chí, vừa nãy tôi không cố ý, chúng tôi muốn tìm hai người để làm ăn."
Diệp Mạn Tinh không biết người đàn ông kia chạy ra từ xó xỉnh nào. Cô nhìn người đàn ông mặc quần áo đen và đội mũ đen: "Anh tông chúng tôi, tại sao chúng tôi phải làm ăn với anh."
Tống Văn Cảnh đứng bên cạnh tiếp lời: "Không được buôn bán tư nhân." Người kia bị dọa sợ.
Diệp Mạn Tinh cười rộ lên, miếng ngọc này là bảo bối thần kì gì vậy. Sửng sốt một lát, người đàn ông đó nói: "Đồng chí này, chẳng phải vừa nãy cô mới mua một miếng noãn ngọc hay sao. Là thế này, ông nội của cô cả nhà chúng tôi không khỏe, cô ấy tìm noãn ngọc khắp mơi để tặng cho ông nội dưỡng bệnh. Cô xem, cô có thể bán lại cho chúng tôi được không?"
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Mạn Tinh nhìn chằm chằm vào anh ta: "Cô chủ nhà các anh là ai?" Người đàn ông đó khựng lại, cuối cùng nói một câu: "Cô chủ nhà chúng tôi là cô hai Tống ở thủ đô, mong đồng chí bán lại món đồ mình thích?"
Cô hai Tống?
Nguyên tác có nói đến nhà họ Tống ở Thủ đô, chứ chưa nghe qua cô hai Tống?
Diệp Mạn Tinh choàng lấy cánh tay nam chính, chậc, chắc là người trong dòng họ của nam chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-377.html.]
Nói là đưa cho ông nội, vậy không chỉ là ông nội ruột của nam chính đâu nhỉ?
Cô choàng lấy tay người đàn ông: "Anh ba, anh nói xem?”
Tống Văn Cảnh lạnh lùng, anh túm tay cô bỏ đi, sau đó nói: "Công an đến rồi."
Diệp Mạn Tinh sững người, cô còn tưởng nam chính nói bậy, kết quả sau đó có công an đến thật. Đây lại là lân đầu tiên mọi người bỏ chạy, nên sau khi ra khỏi chợ đen, không còn bóng dáng nào nữa.
Nhưng nam chính lại đen mặt nhìn vào mắt cô: "Chẳng phải đã bảo em không được đi chợ đen rồi hay sao?'
Sau khi nói xong câu này lại tiếp tục lạnh mặt không để ý tới cô.
Người gặp họa theo còn có Thẩm Nhuyễn Linh.
Diệp Mạn Tinh bèn "Ôi chao" một tiếng, lưng nam chính cứng đờ, sau đó quay người lại ôm lấy cô, không nghe ra được tâm trạng từ giọng nói của anh: "Hôm nay chúng ta sẽ về nhà."
Vê đến nhà đã là nửa đêm, Thẩm Nhuyễn Linh còn phải ở lại nhà khách một đêm nữa, ngày hôm sau mới đi đến căn phòng mà Tống Văn Cảnh thuê.
Diệp Mạn Tinh gọi Thẩm Nhuyễn Linh tới là để cô ấy giúp mua một vài món đồ, cô sợ sẽ có lôi kiếp, đương nhiên bây giờ cô muốn thu thập một số vật phẩm tránh sét.
Còn nữa, cặp sinh đôi trai gái sắp chào đời, trong nguyên tác này còn có tình tiết c.h.ế.t sớm.
Chỉ còn hai ba tháng nữa là cô sinh, cô cảm thấy phải chuẩn bị sớm.
Sáng hôm sau, không ngờ nam chính còn đặc biệt xin nghỉ hai tiếng để cùng cô đi khoa sản của bệnh viện bộ đội khám thai.
"Anh ba, anh có thời gian để cùng em đi khám thai nữa hả?"
Tống Văn Cảnh: "Chỉ cần anh không đi làm nhiệm vụ, anh đều sẽ cố gắng cùng em đi khám."
Bệnh viện ở ngay bên ngoài bộ đội cách đó không xa, trong bộ đội còn có một trạm y tế, bình thường cô đều kiểm tra những chỉ số thông thường ở trạm y tế, nhưng mỗi tháng còn phải đi đến bệnh viện bộ đội một chuyến để khám thai theo thường lệ.
Đến lúc đó cũng sẽ sinh ở bệnh viện này.
Nhưng hôm nay Diệp Mạn Tinh vừa đến bệnh viện đã nghe thấy mấy y tá đang bàn tán ở hành lang: "Trời ạ, trưởng khoa Tân mới tới đẹp trai quá."
"Đúng thế, anh ấy chuyên nghiệp quá đi, cũng rất nghiêm túc, thật sự rất cuốn hút, tôi thấy trong bộ đội cũng chỉ có đoàn trưởng Tống có thể so với anh ấy."