Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 394
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:47:04
Lượt xem: 92
Cô gái xinh đẹp kia lập tức đưa tay về phía Diệp Mạn Tinh: "Nhà họ Tống ở Bắc Kinh người ta gọi tôi một tiếng cô hai Tống, không biết vị nữ đồng chí này có thể bỏ thứ yêu thích này hay không. Tôi sẵn sàng lấy giá gấp ba mua từ trên tay cô.”
Nhà họ Tống ở Bắc Kinh?
Cô hai Tống?
Ôi chao, nam chính không đi tìm người, vậy mà người lại đụng vào mình sao?
Không... Ở thị trấn các cô đã mới chạm mặt một lân với người của cô hai Tống, bây giờ lại gặp à?
"Cô muốn mua cho ông nội cô à?"
Âm khí của ngọc này nặng như vậy mà tặng đi, cũng chẳng khác nào “tiễn” người đi luôn.
Có lẽ cô hai Tống cho rằng đối phương sợ cô ta, mấy năm nay, cô ta dùng chiêu bài này quá thuận lợi, cho nên vốn không trả lời, mà là nói: "Cô gái à, đừng tham lam quá, cũng đừng quan tâm tôi tặng cho ai.”
Diệp Mạn Tinh cũng nhìn chằm chằm vào tai đối phương, dường như cái bót trái tim của cô hai Tống trong truyền thuyết, cũng không rõ lắm?
DTV
Cô cũng không quan tâm nữa, vẫn có thể thêm vài chữ vào lời nói khách sáo của đối phương, thái độ này cũng khiến cô tức giận: "Vậy chuyện tôi có bán hay không, tại sao cô lo làm gì?"
“Cô...” Lần này là hai người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen nói chuyện.
“Bao nhiêu tiền?" Diệp Mạn Tinh quay đầu lại hỏi ông chủ. 18034
“Đây là Noãn Ngọc. Lấy... Lấy 400 đồng.”
Ông chủ cũng mơ hồ cảm giác hôm nay không ổn lắm, nên chỉ muốn vứt bỏ mọi thứ trong tay để cho Diệp Mạn Tinh mua hết.
Diệp Mạn Tinh chỉ cần khối ngọc ấm này, trực tiếp đếm 40 tờ tiền đại đoàn kết rồi đưa đi.
Cô hai Tống ngạc nhiên vì bị một người đánh bại liên tiếp mấy lân: "..."
Hai vệ sĩ hỏi: "Cô hai, hay là chúng tôi đi lấy lại cho cô nhé? Một phụ nữ có thai mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-394.html.]
Mấy người ra chợ đen, đuổi theo một đoạn, kết quả đã sớm không còn bóng dáng. Cô hai Tống ngạc nhiên, tức giận đến suýt gãy răng: "Đi tra thử xem, coi thử có thân phận gì?” Có thể khiến cô ta chịu thiệt thì đừng hòng tồn tại nữa.
Vệ sĩ có hơi do dự: "Chồng của cô ta ngày đó, hình như không dễ chọc." Với khí chất đó, vừa nhìn đã thấy máu.
“Có khó đến đâu thì cũng không thể chọc nhà họ Tống. Xem nếu vẫn không tìm thấy Noãn Ngọc, cũng chỉ có thể đi biên giới mua nguyên thạch." Cô hai Tống gần như cắn nát răng: "Có tôi thì mới có cái tốt cho các người.”
Hai người liên tục trả lời mới đi tra xét. Vào mùa đông, khu nhà ở xã hội của quân đội biên giới thật sự lạnh khá nhiều.
Tất cả quần áo mùa hè đã được thay mới, một số chị dâu đã mặc quần áo mùa thu và quần dài, quần áo cotton và quần bông.
Lúc này, Diệp Mạn Tinh đẹp đến nổi bong bóng, bởi vì biệt thự của cô mở ra. Cô có áo lông có một chiếc áo khoác lông vừa ấm vừa nhẹ, quả thực làm cho cô hạnh phúc đến mức muốn ăn một chậu mỹ thực không gian mới hài lòng.
Hôm nay, Thẩm Nhuyễn Linh đến nhà trẻ tìm cô, mang cho cô một câu: "Tinh Tinh, hôm đó chợ đen đụng phải người phụ nữ kia, hình như tra được cô ở bộ đội biên giới rồi.”
Diệp Mạn Tinh hiểu rõ: "Không sao cả, ở bộ đội, cô ta không dám ra tay đâu.”
Vê phần nhà họ Tống ở Bắc Kinh, nếu như ngay cả địa chỉ của cô mà cũng không tra được, vậy thì có nghĩa là gia đình ông bà nội của nam chính, chẳng qua chỉ là vậy mà thôi.
Có điều ấn tượng của cô với cô hai Tống rất bình thường. Chẳng lẽ thế hệ này của nhà họ Tống coi như bỏ, nuôi nấng ra một đứa cháu không coi ai ra gì?
Nếu nam chính đã không muốn nhận người thân thì cô cũng sẽ không nhận nhà họ Tống gì đó. Nếu thái độ của cô hai Tống tốt hơn, cô có thể bán miếng noãn ngọc mua ở tỉnh Lị lại cho cô ấy, nhưng trước tiên... Cô ấy phải có thái độ tốt.
Nhưng kỳ lạ là mấy ngày sau đó cô không thấy có bất kỳ cô hai Tống nào đến tìm cô, nên Diệp Mạn Tinh cũng bỏ qua chuyện này.
Cùng lúc đó buổi tối trở về, cô nhận điện thoại từ mẹ chồng, mẹ chồng cô muốn đến khu nhà xã hội ở đơn vị đồn trú.
So với những chuyện khác, chẳng có chuyện nào làm cô vui hơn chuyện này.
Còn cô hai Tống vẫn chưa đến tìm Diệp Mạn Tinh mà cô có nhắc đến, cô ấy tự mình đến khu đồn trú ở biên cảnh, gặp Chu Gia Gia hoa khôi đoàn văn công.
Chu Gia Gia nhìn thấy cô hai Tống thì cau mày lại, sắc mặt cực kì xấu: "Cô đến đây làm gì?"
"Xem ra cô Châu của chúng ta theo đuổi chồng ngàn dặm đến tận đây, nhưng lại thua bởi một cô gái nông thôn." Khí thế của cô hai Tống rất mạnh mẽ, vừa vào phòng, cô ấy đã hoàn toàn nắm giữ được sân nhà.
Chu Gia Gia tức đến nỗi trào máu: "Cô hai Tống, cô điên à. Cô đừng tưởng cô có nhà họ Tống ở thủ đô làm chỗ dựa thì cô quên đi họ gốc của mình là gì nhé?"