Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 416
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:19:53
Lượt xem: 89
Ngắm đồ ăn ngon xong, cô qua xem khu tơ lụa, ở đó có tơ tằm thượng hạng, các loại đồ ngủ, váy vóc, sườn xám mềm mại.
Cô đắc ý hưởng thụ vô cùng, sau đó cô quay về tầng hầm, sắp xếp đống bỉm còn lại, cô nhìn thử thì hơn nửa xe bỉm chắc tầm hơn bốn nghìn gói.
Một ngày mười gói bỉm thì không đủ, cả cặp long phượng đều dùng thì một ngày ít nhất phải dùng hai mươi gói bỉm trở lên. Một ngày hai mươi gói bỉm, bốn nghìn gói đủ cho hai trăm ngày không?
Diệp Mạn Tỉnh tỏ vẻ kỳ lạ, cô tưởng rằng dù thế nào cũng dùng được hai, ba năm, sao bây giờ một năm cũng không đủ? Thoắt cái mặt cô đã xị xuống.
Đả kích người ta quá.
Tám giờ tối, Tống Văn Cảnh về nhà thấy mẹ mình đang bận rộn dưới tầng bèn hỏi:
“Mẹ, Tinh Tinh đâu rồi?"
“Sắp xếp xong rồi hả?”
Thực tế là hỏi an ủi người ta chưa:
“Đám trẻ còn nhỏ quá, mẹ không tán thành Tinh Tinh đi làm sớm như thế."
Thấy con trai nhìn mình, bà ấy bổ sung thêm:
“Ý mẹ là nhà chúng ta có người kiếm tiền rồi, Tinh Tinh muốn đi làm thì đi, không muốn thì không phải đi, mẹ không để ý con bé có đi làm hay không.”
Tống Văn Cảnh “Ừm” một tiếng, cảm ơn mẹ mình:
“Con cảm ơn mẹ."
Mẹ Tống lườm anh một cái, ôi chao, hiếm có quá:
“Làm cha rồi, biết thương mẹ con rồi, không sao đâu, mẹ trông cháu trai, cháu gái vui vẻ lắm, hai đứa nó còn khiến người ta thương hơn cả con đấy."
“Khi con còn nhỏ ấy à, hay đánh nhau lắm, cả ngày đều khiến người ta muốn đánh con.”
Tống Văn Cảnh nghe mà cạn lời: ...?
Mẹ anh chỉ nhớ lịch sử đen tối của anh thôi.
“Mẹ nghỉ sớm một chút, con lên tầng đây, sáng sớm mai con đưa anh hai và mẹ về.”
DTV
“Đi đi, mau lên với vợ con đi, ở cữ một tháng con bé buồn bực muốn chết, con lại liên tục đi làm nhiệm vụ mấy lần, chẳng ở bên con bé nhiều.”
Mẹ Tống cứ như đang đuổi anh đi vậy, mau chóng đuổi con trai lên với con dâu
.
Bịch bịch bịch.
Tống Văn Cảnh lên tầng đi vào phòng, thấy vợ đặt cặp long phượng lên giường, vợ anh nằm trên giường chơi đùa hai đứa trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-416.html.]
Cô nằm sấp, hai chân lắc qua lắc lại, tư thế này hơi quen, anh nhớ rất rõ mỗi một động tác mà vợ mình yêu thích. Anh cũng biết rằng trong tình huống bình thường thì vợ đang rất vui, anh bèn đóng cửa lại ngắm vợ chơi với con, thỉnh thoảng có tiếng cười ha ha, hi hi vang lên.
Đôi chân dài của anh cứ đứng yên ở đó, bỗng nhiên có cảm giác năm tháng yên bình. Ánh mắt vui vẻ và thưởng thức từ tận đáy lòng như thế, dù nó nhẹ tới mức nào, Diệp Mạn Tinh vẫn nhận ra anh.
“Anh ba, sao không lên tiếng?"
Hai đứa trẻ ngủ rồi, cô coi hai đứa như đồ chơi, nghịch mãi chẳng biết trời trăng gì, nhìn thấy người đàn ông, tâm trạng cô rất tốt. Ngay cả phiền muộn số bỉm chỉ đủ dùng cho hai trăm ngày cũng bị cô bỏ qua một bên.
“Anh vừa về."
Tống Văn Cảnh cất bước đi qua, dùng tư thế giống vợ mình, ôm lấy cô từ phía sau, đồng thời nhìn hai đứa trẻ.
Tư thế này quá mập mờ. Thậm chí cô còn cảm thấy nhiệt độ trên người hơi cao:
“Anh ba, hơi nặng đó, anh nằm ra đi.”
Sau đó cô nghe thấy người đàn ông nhỏ nhẹ nói:
“Thế thì đổi cho em nằm lên trên.”
Diệp Mạn Tinh liếc nhìn anh, tối hôm nay trong mắt người đàn ông này ngập tràn ánh sao nhỏ vụn, thậm chí còn có chút men say nhàn nhạt.
Từ giai đoạn cuối thời kỳ mang thai, hai người ít khi chung đụng, cô quá quen thuộc với ánh mắt này.
“Anh nghĩ gì thế, Bối Bối và Đoàn Đoàn vẫn chưa ngủ đâu.”
Người đàn ông sau lưng không nhúc nhích, vươn tay chống hai bên người cô, “Ừm” một tiếng, coi như đồng ý với lời cô nói.
“Vừa nãy em đang nghiên cứu cái gì?"
34 Ánh mắt người đàn ông này rất tinh ranh, cô đang thăm dò lực tay của bé chị trong cặp đôi long phượng, mới hơn một tháng mà con bé đã có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y người lớn rất nhanh rồi.
Chân nhỏ tay nhỏ đạp người ta, túm người ta rất chặt, cô đang nghiên cứu đây là giống loài gì mà không giống trẻ con bình thường cho lắm.
“Em chỉ nhìn xem hai đứa trẻ có điểm gì khác nhau, em thấy Bối Bối rất khỏe, một tháng đã có thể nắm chặt ngón tay người lớn.”
Cô để nam chính dùng ngón tay thử, quả nhiên bé chị nắm chặt lấy tay cha ruột của mình, cười khanh khách liên tục.
“Có phải cảm thấy khác không?”
Tống Văn Cảnh mới là người giỏi đánh đ.ấ.m thực thụ, anh sờ khung xương con gái, nhếch miệng cười với Diệp Mạn Tinh:
“Giống anh."
Diệp Mạn Tình dùng đôi mắt hạnh lườm anh, người đàn ông này nói thật hay giả vậy?
Giống anh thì chẳng phải chỉ là người bình thường thôi hả, có gì mà đắc ý?
Hơn nữa, mầm giống từ anh mà ra, không giống anh thì giống ai?
Sau đó đôi mắt long lanh ấy của cô lườm người ta thực sự khiến đáy lòng Tống Văn Cảnh ngứa ngáy, anh bèn nghiêng đầu hôn lên mi cô.