Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:22:47
Lượt xem: 97
"Cô ấy, cô ấy lấy đâu ra?"
Trái cây ngon như vậy, dù sao anh ta cũng chưa từng ăn qua.
Tân Lâm không nói gì, Diệp Mạn Tinh lại cầm mấy quả đào đưa cho Tân Lâm:
"Có thể bồi bổ cho anh, tôi không cái này mang đi, nếu có người cần, đi bán đấu giá."
Tân Lâm vừa nhìn thấy quả đào, đôi mắt phượng kia dường như có xu hướng phá vỡ sự bình tĩnh, anh ta nhìn Diệp Mạn Tình:
"Cô cho tôi cái giống của chồng cô?"
Diệp Mạn Tinh gật đầu. Quả đào này khác với trái cây bình thường trong không gian, ăn trái cây không gian là giúp đẹp da sáng mắt bình thường thôi.
Đào là sản phẩm của Đào Lâm, có thể giúp kéo dài tuổi thọ, điều trị vết thương, phục hồi sức khỏe.
Diệp Mạn Tỉnh nói:
"Những loại trái cây này đều là do tôi đặc biệt chăm sóc, ăn vào có thể làm đẹp bồi bổ sức khỏe."
"Về phần đào, còn có thể giúp kéo dài tuổi thọ cải thiện nhan sắc, còn có tác dụng khôi phục sức khỏe, có điều sản lượng quá ít, chỉ có thể đem đi đấu giá, nhưng cũng không có được nhiều."
Cô vừa nói xong, đã nghe cậu Giang phủ định ngay:
"Không thể nào, làm gì có thứ nào có hiệu quả thần kỳ như vậy?"
DTV
Diệp Mạn Tinh thì không nói, đây xem như là quả thần kỳ, quả đào còn thần kỳ hơn mấy quả kia nhiều.
Tân Lâm nói:
"Cô dùng trái cây để góp vốn, mỗi năm 1000 cân, tính 300 vạn, tôi đầu tư 500 vạn, tôi mở cửa hàng trái cây cao cấp cho cô.”
Chắc là do thấy Diệp Mạn Tình nhìn mình, anh ta giải thích:
“Cô làm lộ ra, tôi sẽ đi tìm nhà cung cấp trái cây khác."
Diệp Mạn Tinh vô cùng bất ngờ, người đàn ông này thật sự suy nghĩ rất chu đáo, thoáng cái đã tránh nguy cơ bị cô làm lộ ra. Những thứ trái cây này sẽ được bán đấu giá.
Diệp Mạn Tình gật đầu:
"Nhưng tôi muốn hai người giữ bí mật, cho dù có ai hỏi, cũng không thể tra được trên đầu tôi.”
Cậu Giang thiếu chút nữa giậm chân: Ai thèm quan tâm tới cô chứ?
Tân Lâm lại gật đầu:
"Ba tháng sau, nếu cửa hàng hoa quả có thể kiếm ra tiền, tôi cho cô rút 100 vạn ra, tôi lại thêm 400 vạn, mở nhà máy sản xuất tã giấy không thấm cho cô.”
Vừa dứt lời, Diệp Mạn Tinh thật sự rất vui mừng. Chẳng khác nào nói, Tân Lâm bỏ ra 1000 vạn, một năm cô cho ra sản lượng 1000 cân, được tính là góp 300 vạn tiền vốn, sau đó hợp tác mở hai nhà máy.
Hay nói cách khác, 10 cân quả thần kỳ được tính là 3 vạn cổ phần, sau này nếu muốn mua nữa, nhà máy sẽ đến chỗ cô thu gom. Cô là một cổ đông, làm thế nào cũng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-432.html.]
Tân Lâm bỏ ra 1000 vạn coi như lấy tiền ra chơi đùa với cô. Nếu trái cây này không thể được bán thì sao?
Không thể sản xuất tã giấy? Sản xuất ra rồi lại bán không được? Khác nào ném 1000 vạn xuống nước.
Quả nhiên là con nhà giàu.
"Chắc là công ty anh có nhân viên, cũng có nhân viên kỹ thuật, anh xem hợp tác như thế nào, năm sau có thể cho người đến liên lạc với tôi."
Lúc cô rời đi, Tân Lâm ừ một tiếng.
Diệp Mạn Tinh vừa ra khỏi cửa câu Giang bèn kêu lên:
"Anh anh điên rồi sao? Mở cửa hàng trái cây?"
Cậu Giang:
"Anh, anh đang mở đường cho cô ấy thì có. Mở cửa hàng trái cây, mấy hoa quả này nếu không bán được thì lỗ tiền, trái cây cũng không thể bảo quản được lâu, hỏng rồi sẽ phải bồi thường toàn bộ. Còn kiếm tiền như thế nào?"
Cậu Giang cảm thấy không có khả năng kiếm tiền, anh trai anh ta khi đối xử với cô gái nhỏ Diệp Mạn Tinh kia, thần kinh lại không được bình thường.
Thế mà anh ta lại nghe đóa hoa cao ngạo lạnh lùng “Ừm” một tiếng.
Cậu Giang còn muốn nói cái gì đó, thấy anh trai anh ta đưa cho mình một quả táo trên bàn, cậu Giang lập tức ngậm miệng, thơm thật.
Diệp Mạn Tinh không biết cuộc thảo luận trong phòng, bởi vì bỗng nhiên cô dùng quả thần kỳ để đổi lấy 300 vạn cổ phần, sắp mở được hai nhà máy ở Hồng Kông, nên cô rất vui.
Cô vui vẻ vừa ra khỏi cửa, cả người đã bị ôm vào trong một lồng ngực, hơi thở nóng rực kia ập tới, bên tai vang lên tiếng gọi:
"Vợ."
"Anh ba?"
Đây là bệnh viện mà, đúng không?
“Anh trở về khi nào thế?"
Tống Văn Cảnh cầm một điếu thuốc trong tay, mân mê nửa ngày cũng không châm lửa, nghe vậy thì nói:
"Vừa mới trở về."
Anh vừa quay lại à? Tâm mắt người đàn ông nhìn cô, cúi đầu vuốt ve mái tóc cô:
"Được không?"
Diệp Mạn Tình gật đầu, chỉ thấy người đàn ông nhận lấy giấy tờ trong tay cô, liếc mắt nhìn rồi nói:
"Đi thôi."
Sau khi hai người lấy một ít thuốc bổ rồi lên đường đi về nhà. Lúc đến, Diệp Mạn Tình đi xe đạp tới, lúc trở về, người đàn ông đạp xe chở cô.
Đường quốc lộ vào mùa đông, xung quanh đều là tuyết trắng rực rỡ, bông tuyết phủ lên cây cối, xe đạp trở về khu nhà ở xã hội, gió lạnh phả lên người cả hai.
Bình thường nam chính rất ít khi nói chuyện, cứ như vậy cả đường đi, nam chính cao lớn chân dài chỉ lo đạp xe, áo dài căng chặt làm lộ rõ ràng những thớ cơ cuồn cuộn của anh.