Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 436
Cập nhật lúc: 2024-10-20 22:22:54
Lượt xem: 68
“Trong nhà mình có thịt không ạ? Con muốn ăn thịt xào ớt xanh, cà tím xào, bí đỏ non xào thịt băm, canh trứng dưa chuột..."
Diệp Mạn Tinh liệt kê một chuỗi dài tên các món ăn. Trong nhà ngoài tay nghề nấu ăn của cô, thì người còn lại nấu ăn tốt nhất chính là mẹ chồng và người đàn ông của cô, lúc cô không muốn động cũng có thể vui vẻ ăn được đồ ăn ngon.
Vậy nên cô thật sự không quen nếu có một ngày mẹ chồng rời đi. Mẹ Tống nghe xong thì vui vẻ mặc tạp dề, vừa định xuống tầng chuẩn bị nấu ăn, bà ấy bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lại quay đâu nói một câu:
“Đúng rồi, Tỉnh Tinh à, trong đoàn văn công ở chỗ bộ đội biên phòng các con, có phải có một hoa khôi đoàn tên là Chu Gia Gia không?"
Tiếng trẻ con ê a, xen lẫn với tiếng em trai Tống Bối Bối nuốt sữa, ừng ực ừng ực, âm thanh vốn không phải quá lớn.
Điều này khiến giọng nói của mẹ Tống rất rõ ràng.
Diệp Mạn Tình cho b.ú sữa cũng không chú ý nghe, tùy ý nói:
“Đúng là có một người ạ, làm sao vậy mẹ?”
Mẹ Tống “ô ồ” hai tiếng, sau đó nói:
“Là lúc con đi ra ngoài, buổi chiều có một người phụ nữ trung niên tới, bà ấy nói bà ấy họ Kiều, là mẹ của Chu Gia Gia, bà ấy có chút chuyện một mình tới tìm con và Văn Cảnh, nói muốn nhờ các con giúp một chuyện.”
"Hả?"
Trên đầu Diệp Mạn Tinh treo đầy dấu chấm hỏi?
Bà ấy đến đây làm gì? Lúc Tống Văn Cảnh thấy vợ cho con b.ú sữa, bởi vì kinh ngạc nghiêng người một cái, da thịt trắng như tuyết kia bỗng nhiên đập vào mắt, kích thích quá mức rồi, nhiệt độ trong phòng từng chút tăng cao.
Cũng may trong lòng anh có con gái phải đút sữa bột. Kết quả chị gái không uống được sữa bột, lại oa oa khóc lớn.
Tổng Văn Cảnh nhíu mày, đưa chị gái Tống Bối Bối cho vợ, âm thanh vô cùng nhẹ:
“Vợ ơi, em cho chị gái uống sữa trước đi, chị gái khóc rồi.”
Thấy vợ nhìn anh, Tống Văn Cảnh nhận lấy em trai:
“Chắc là vì mẹ của nó về đó.”
DTV
Tống Văn Cảnh vừa dứt lời, phía dưới quả nhiên liên vang lên tiếng gõ cửa:
“Chị Tống ơi, con dâu chị đã về chưa?"
Diệp Mạn Tinh ôm Tống Đoàn Đoàn đến trước cửa sổ nhìn, ôi, một đám chị dâu tới trước cửa. Cô vẫy tay với người đàn ông:
“Anh ba, anh ra xem đi."
Người đàn ông cũng rất phối hợp, chân dài ở ngay sau cô, lúc nói cúi đầu ghé sát bên tai cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-436.html.]
“Em chỉ cần làm chuyện em thích, những chuyện khác không cần phải quan tâm."
“Tinh Tinh có nhà không? Bọn bác đến thăm cháu, mang cho cháu ít khoai tây củ cải này.”
Phía dưới còn vang lên giọng nói của vợ đoàn trưởng. Vợ đoàn trưởng nhìn hai người trước cửa sổ, cô còn rất kinh ngạc:
“Cháu về nhanh thế, ai da, đây là dưa trong vườn rau của các cháu sao? Trồng mát tay quá."
“Tinh Tinh, thật không nhìn ra, cháu thật sự trồng được rau trái mùa? Cháu giỏi thật.”
Bà ấy vừa khen xong, phía dưới truyền đến giọng nói vui vẻ của mẹ chồng:
“Là chị Tô đó ư? Đến rồi sao chị còn mang đồ ăn đến, lát nữa chị cầm dưa về mà ăn.”
Vợ đoàn trưởng vô cùng vui mừng, mùa đông này nhà bà ấy chỉ ăn bí đỏ già, củ cải trắng cùng bao rau, ăn nhiều đến mức không còn vị giác.
Mấy người đi lên lầu hai, thấy Tống Văn Cảnh đang ở đó, mặc dù ngạc nhiên nhưng cũng không lùi bước.
Vợ đoàn trưởng, Tô Tiểu Mai, đơn thuần là được nhờ nên mới đến, chứ người thực sự muốn đến là cô nhỏ Chu và mẹ Chu.
Còn Chu Gia Gia thì ngượng ngùng xấu hổ, đứng phía sau hai người, hoàn toàn bị họ phớt lờ. Diệp Mạn Tinh thấy mấy người họ, ánh mắt dừng lại trên người hoa khôi đoàn Chu Gia Gia vài giây, sau đó mới gọi họ lên.
"Mọi người có chuyện gì vậy?"
Tâng hai vẫn đốt than, ghế sofa kê ba chiếc xung quanh bàn trà, phía trước đặt một cái vô tuyến tối màu. Mùa đông trời lạnh nên bàn trà bị kéo ra, giữa ba ghế sofa đốt một lò than, bên cạnh còn có một lò than khác đang cháy, chuyên dùng để hong khô tã lót cho cặp song sinh.
Trong nhà tuy có rất nhiều đồ đạc nhưng vẫn ngăn nắp, còn rất ấm áp.
Đầu và chân mấy người ở bên ngoài đã cứng ngắc, cóng không còn cảm giác, đến khi được ngọn lửa than sưởi ấm, cảm xúc căng cứng dần dần thả lỏng.
Chị dâu Chu là người mở lời trước, cô ấy nhìn Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh, sau đó nhìn cháu gái và chị dâu, không biết phải nói thế nào.
Cuối cùng chỉ đành giải thích:
"Là như này cô Diệp, tôi..."
Chuyện này quá mất mặt, cô nhỏ Chu thực sự không biết nên nói tiếp thế nào.
"Ngồi xuống rồi nói."
Dù sao đã tới nhà thì ai cũng là khách, Diệp Mạn Tinh bảo họ ngồi xuống trước. Kết quả là vừa ngồi xuống, hoa khôi đoàn Chu Gia Gia, thường ngày là cô tiểu thư kiêu ngạo ngồi ở cuối, bị mẹ Chu kéo ra ngoài.
"Cô Diệp."
Mẹ Chu nhìn cô, mãi không nói nên lời.
"Thím, mọi người có gì muốn nói cứ việc nói thẳng."