Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 451
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:18:37
Lượt xem: 68
"Anh ba, đi thôi."
Nói xong, Diệp Mạn Tinh mới phát hiện nam chính vẫn đứng yên, cô ngờ vực: "Anh ba?"
Anh nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt sâu xa, anh bỗng nhớ tới lời của em trai mình: "Chị dâu mở công xưởng, anh về nhà còn gặp chị dâu thường xuyên được không?"
Anh ra ngoài làm nhiệm vụ quanh năm, hai người vốn đã ít ở bên nhau, anh thật sự rất thích cảm giác có một người đang đợi mình mỗi khi về nhà.
Trong nhà đã có một người bận rộn rồi.
“Ừ."
Bóng lưng cao lớn của anh đi lên từ phía sau, anh ừm một tiếng rồi dắt cô đi về.
Khoảng cách từ đại đội đến nhà cũng không xa. Tuy nhiên, xung quanh là một miền trắng xóa, trên con đường nhỏ vẫn còn lớp tuyết mỏng. Có tiếng cọt kẹt cọt kẹt vang theo nhịp điệu.
Gió lạnh thổi tới, cảm giác lạnh căm căm.
Diệp Mạn Tinh mới vừa xoa tay thì đã có một đôi tay ấm áp thò qua nắm lấy chúng.
Đợi khi tay cô ấm lên, anh nhét chúng vào túi chiếc áo bành tô của mình.
"Em muốn đưa cha tới Hồng Kông à?"
Chiều cao của hai người khá chênh lệch nhau. Chủ yếu vì nam chính quá cao, Diệp Mạn Tinh đã cao hơn một mét sáu, nhưng đứng trước mặt anh cũng chỉ mới tới ngực.
Giọng nói trầm thấp đó như đang rơi xuống từ trên đầu.
Diệp Mạn Tinh gật đầu: "Chắc quản lý hải quan bên này rất chặt, em vẫn chưa biết có đưa cha qua đó được không."
Thời kỳ này, đi Hồng Kông vẫn khá khó khăn, không phải muốn đi là đi. Nó có những phạm vi quy định rất chặt chẽ, đến khi cải cách mở cửa, những phạm vi quy định này mời dần được nới lỏng.
Bây giờ dùng danh nghĩa tìm bác sĩ chữa bệnh cũng không qua được. Vậy nên, cô vẫn cần Tần Lâm giúp đỡ, chỉ có thể lấy danh nghĩa đi thăm người thân.
Tất nhiên có một kiểu người có thể đi, đó là người thân theo quân, hoặc là những người có thân phận đặc biệt như nam chính, có thư giới thiệu từ cấp trên thì sẽ tiện hơn rất nhiều.
Hiện giờ có một cái lợi, nếu đại đội thành lập công xưởng, cô lấy danh nghĩa đại đội đi khảo sát, sẽ dễ xin phép bên bộ phận quản lý xuất cảnh hơn.
Xem ra, đề nghị của nam chính thật sự không tệ.
"Anh đi xin cho em."
Do dự một phen, người đàn ông mới nói:
"Bây giờ các thế lực bên Hồng Kông cực kỳ phức tạp. Có rất nhiều đoàn thể xã hội, vô cùng hỗn loạn. Gia đình Tần Lâm cũng tranh đấu không ngừng, lần này đi chắc chắn sẽ không an toàn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-451.html.]
Bình thường, nam chính là một người ít nói tính cách hướng nội, anh rất ít khi đột nhiên ôm ấp ở bên ngoài thế này.
Trừ phi là lúc cảm xúc vô cùng bất ổn, anh sẽ có những hành động khác thường.
Vừa nãy anh ôm rất mạnh.
Nói xong, Diệp Mạn Tinh bỗng thấy người đàn ông dừng bước, sau đó anh nhìn cô nói:
"Không có."
Thậm chí, bỗng dưng anh còn cho tay vào túi, lập tức nắm chặt lấy tay cô, dùng sức hơi mạnh:
"Em đi một mình anh không yen tâm, nhưng em sẽ về sớm, anh không thể đi theo em đến Hồng Kông được."
Giọng nói của người đàn ông như đại dương sâu thẳm, nó yên tĩnh xa xăm và dường như còn ẩn chứa những cơn sóng cuộn trào khổng lồ: "Anh nói sẽ bảo vệ em, nhưng lúc này, anh có một cảm giác bất lực, em ở một nơi mà anh không thể bảo vệ."
Ngừng lại một lát, giọng nói của người đàn ông hơi lo lắng: "Anh rất muốn bảo vệ em dưới đôi cánh của mình, nhưng anh cũng có lúc không lo kịp. Vậy nên tốt hơn hết là em có thể tự bảo vệ mình.".
Trước mắt là như vậy, còn sau này?
"Anh ba, câu nói phía sau của anh. Tốt hơn hết là em có thể tự bảo vệ mình là gì?" Đôi mắt hạnh của Diệp Mạn Tinh nhìn chằm chằm vào anh. Cô bỗng hiểu được nỗi lo của anh, dù sao vợ con của nam chính chạy đến Hồng Kông.
Nếu có nguy hiểm thật, nó sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, vậy nên anh lo lắng, thậm chí là hơi cuống. Nhưng anh nói anh sẽ không can thiệp đến chuyện của cô thì càng đau đầu hơn.
Đàn ông ấy à, cô hiếu rất nhanh.
DTV
"Anh nhờ anh hai đi cùng em, Thầm Nhuyễn Linh cũng đi với em đi, nếu không anh không yên tâm." Giọng nói của người đàn ông rất kiên quyết.
Diệp Mạn Tinh không có ý kiến gì:
"Được."
Cô tưởng nói xong câu này là xong, nhưng cô lại nghe thấy anh nói thêm một câu:
"Ừm... Vợ à."
"Hửm?" Giọng nói của cô vừa nũng nịu vừa dịu dàng, nên càng thôi thúc thêm sự thương yêu và mong muốn bảo vệ trong lòng người khác.
Nhưng Tống Văn Cảnh do dự một lát, cuối cùng anh vẫn nói: "Khi nào về, anh sẽ từ từ dạy em vài chiêu phòng thân."
Diệp Mạn Tinh nghe thế thì thấy hơi lạ:
"
'...?"Cô cảm thấy lời này hơi quen tai, hình như lúc này nam chính rất giống loài hoa đồng hành của cô, nó cũng muốn cô học mấy chiêu võ.
Nó cũng lo lắng cho cô, che chở cho cô, nhưng hoa đồng hành có dục vọng chiếm hữu mạnh hơn nam chính.