Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 463
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:18:56
Lượt xem: 74
“Anh ba, em muốn làm quân nhân.”
Khi vừa từ bên ngoài trở về, Tống Văn Cảnh trùng hợp bắt gặp Lương Văn Tân đang đến tìm mình.
Mấy hôm nay trời lạnh, phải đun nước nóng để khử trùng tã lót cho hai nhóc song sinh, củi ở nhà nhanh hết nên anh đành phải lên núi nhặt củi về.
Vào mùa đông, ai cũng mặc quần áo dày, nhưng anh lại xắn tay áo để lộ cơ bắp rắn chắc, chẻ củi ngoài kho.
Bốp, bốp, bốp.
Âm thanh rất lớn, lực bổ của người đàn ông rất lớn, góc độ vô cùng chính xác, mỗi lân chặt xuống đều chẻ thành hai nửa khúc củi tiêu chuẩn, rất đẹp mắt.
Lương Văn Tân có hơi do dự, anh ta cũng đã nhìn thấy chị ba ở trong sân tuyết.
Anh ta giúp di chuyển khúc gỗ lớn đến bên cạnh và lí nhí nói ra yêu cầu của mình.
Tống Văn Cảnh nghe vậy, động tác không hề dừng lại, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh ta: “Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
“Dạ rồi.”
Lương Văn Tân có dáng người khá cao, nhưng vẫn thấp hơn Tống Văn Cảnh cao 1m9 mét một cái đầu, giọng nói của anh ta lúc này có phần ủ ê và không mấy hào hứng.
Anh ta ngồi xổm bên đống củi, nhìn Diệp Mạn Tinh trong tuyết và tiếng cười nói vui vẻ xung quanh cô, khuôn mặt khá thẳng thắn của anh ta tràn đây suy tư.
Lương Văn Tân nói: “Anh ba, nhìn chị dâu xinh đẹp biết bao, nhưng chị ấy lại bằng lòng ở bên anh, nhưng vợ em thì chưa bao giờ bằng lòng ở bên em cả.”
Thực ra, anh ta cũng là thủ quỹ, là cán bộ của đại đội, nhưng vợ anh ta chê anh ta là thằng nhà quê bất tài, anh ta cũng muốn vợ hãnh diện về mình. Rắc! Rắc!
Lại có thêm hai tiếng chẻ củi, Tống Văn Cảnh nhìn về phía vợ, anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn, bèn 180 gọi về phía sân tuyết: “Vợ à, đừng chơi nữa.”
“Ừ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-463.html.]
Giọng nói của Diệp Mạn Tinh từ trong sân truyền tới: “Em dậy ngay đây.” Bản thân Tống Văn Cảnh không đến tháng bao giờ, vợ sau khi nhập ngũ lại có thai, cũng không thấy có, anh không biết phụ nữ khi đến tháng lại phải chú ý nhiều thứ như vậy.
Lúc này anh tiếp tục động tác trong tay, chưa quay đầu lại đã thắc mắc hỏi Lương Văn Tân: "Trái tim cô ấy vốn không ở đây, tại sao cậu còn muốn kết hôn với cô ấy?"
Ngay cả Tống Văn Cảnh cũng biết thanh niên trí thức Giang, bọn họ vừa trở về đã vác cái bụng lớn chạy tới nói muốn một suất của Đại học Công Nông Binh.
Sĩ quan đều rất giỏi phân tích lòng dạ người khác, kiểu người như Giang Hồng Tiếu sẽ không cam lòng ở lại nông thôn.
Lương Văn Tân cũng không giận, nhắc đến vợ của mình, anh ta chỉ tùy tiện nói: "Thì thích thôi, anh ba, em muốn dành một chút vinh quang về cho cô ấy."
Tống Văn Cảnh đã chất chỗ củi chẻ xong thành từng đống một, quay đầu nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lương Văn Tân, giọng của anh trở nên nghiêm túc hơn mấy phần:
"Nhưng tham gia quân ngũ không phải là trò đùa, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Anh thấy Lương Văn Tân hiểu chưa đủ sâu nên lại chân thành nói: "Cậu khác với chúng tôi, từ nhỏ chúng tôi đã được rèn luyện cho nghề này, cha mẹ cậu không lên kế hoạch cho cậu đi con đường này." Nhìn thân thể của Lương Văn Tân, lúc Tống Văn Cảnh ôm một khúc củi đẹp như một cây thước đi ngang qua, chỉ tùy tiện đá một cái, Lương Văn Tân hoàn toàn không chú ý đã lập tức ngã xuống.
Tống Văn Cảnh càng nhíu mày hơn: "Cậu xem, đến cả phản ứng cơ bản nhất cậu cũng không có, nếu là Tống Văn Lâm thì cũng chưa chắc tránh được cú đá này, nhưng ít nhất đã kịp làm ra phản ứng, cậu không có loại ý thức này."
Dừng một lát, anh lại nói: "Hơn nữa chưa chắc cậu đã thích cuộc sống ở bộ đội, cậu làm chuyện này vì một người, nếu như cô ấy vẫn không hài lòng thì sao? Cậu định làm thế nào?"
"Anh ba, nếu như là chuyện mà chị dâu thích thì sao? Anh có làm không?" Lương Văn Tân hỏi lại, kiên trì
nói: "Em muốn thử một lân, cũng không thể chưa cố gắng đã buông xuôi được."
Lương Văn Tân là bạn chơi cùng Tống Văn Cảnh khi còn bé đồng thời cũng tồn tại như một đàn em, tuy rằng đã xa cách nhiều năm nhưng tình nghĩa thời thơ ấu vẫn còn đó.
DTV
Tống Văn Cảnh thấy anh ta kiên trì bèn nói: "Được thôi, tôi chỉ có thể giới thiệu cậu đi tòng quân ở nơi khác, có thành công hay không phải xem vận may của cậu, còn chỗ tôi chắc chắn cậu không đi được."
Nghe thấy lời này, Lương Văn Tân vô cùng cảm kích: "Cảm ơn anh."
"Em có thể đi làm lính rồi." Lương Văn Tân thật sự rất vui, giọng nói cũng lớn hơn một chút. Vừa dứt lời đã thấy mẹ Tổng cầm cây lăn bột đi ra sân, nhìn thấy con dâu đang đắp người tuyết trên đống tuyết, bà ấy chỉ cảm thấy đau đâu: "Tinh Tinh mau đứng dậy đi, trời tuyết lạnh lắm, mau tới dùng nước nóng để ủ ấm tay."
Hoa đào tinh nghe mà hơi tò mò.