Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 474
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:19:13
Lượt xem: 63
Anh vừa nói xong thì đã nghe vợ cười.
Vợ vui vẻ, khoé môi anh cũng theo đó mà cong lên.
Anh biết không thể có dục vọng chiếm hữu hoặc là khống chế quá lớn, như vậy sẽ doạ cô.
Tống Cảnh Văn: “Anh nghe em nói trong mơ là cải cách mở cửa sắp diễn ra, người nhà của một số đồng đội đã hy sinh vẫn luôn sống bằng tiền trợ cấp của anh hai và anh, nhưng tóm lại vẫn không đủ, nếu có thể có hy vọng khác, giải quyết vấn đề việc làm cơm ăn của họ thì tốt.”
Đúng là Diệp Mạn Tinh không biết việc này, trong nguyên tác cũng không đề cập.
Cô nghe giọng nói trầm thấp của nam chính thì lại hơi rầu rĩ, không phải nhà nước cũng trợ cấp cho mấy việc thế này sao?
Quá nửa là do trợ cấp có thể không đủ nên họ lại gánh thêm trách nhiệm lên vai.
Cô hỏi: “Lại là trách nhiệm sao?"
Tống Văn Cảnh: “Ừm.”
Diệp Mạn Tình nghe giọng nói kia có vẻ không cao lắm, cho rằng anh đang buồn bã: “Đừng lo lắng, nếu chỉ là giải quyết vấn đề công việc thì sẽ sớm được giải quyết thôi."
Cô dừng lại một chút, hỏi: “Nhưng mà vấn đề tình cảm có xử lý ổn thoả chưa?"
Bên kia hơi ngừng lại, không nói gì, anh nhớ đã lâu rồi anh không đi. “Anh sẽ xử lý ổn thoả.” Tổng Văn Cảnh nói chậm lại: “Chờ đôi song sinh của chúng ta lớn hơn một chút rồi đi."
Anh sợ mình sẽ không khống chế được bệnh tình của mình nên phải đi cùng hai đứa con trai con gái lớn. Diệp Mạn Tinh hiểu rõ, cũng không ép buộc anh.
Đêm đã khuya, Diệp Mạn Cảnh đang định cúp điện thoại.
Cô nghe giọng nói khàn đặc bên kia nói: “Vợ à, qua bên đó cũng không thể ở đó lâu, chú ý an toàn, đừng rời xa anh hai Triệu.”
Giọng nói của anh đồn lại thành một câu, ở đó có mấy câu lạc bộ, không an toàn, bởi vì không có anh ở bên cạnh, anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Diệp Mạn Tinh cúp điện thoại, lân đầu tiên cảm thấy sự quan tâm của người yêu là con người lại nhỏ nhặt như thế, lải nhải mãi, chỉ thiếu điều chưa nói anh muốn lập tức bay qua đây thôi.
Diệp Mạn Tinh buồn cười không thôi, đi đến một căn nhà khách khác, trong nhà khách không có người ở mà dùng để đặt trái cây cô muốn trao đổi với Tân Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-474.html.]
Có điều cô không để vào lúc này, ngày mai mấy người Tân Lâm đến rồi mới để vào.
Ngày thứ ba, Diệp Mạn Tinh cho đôi song sinh uống sữa xong thì đưa sữa bột và dụng cụ cho Thẩm Nhiễm Linh, sau đó nói:
“Chị Linh, em có chuyện phải ra ngoài một chút, làm phiền chị trông Bối Bối và Đoàn Đoàn giúp em một lát, em sẽ về nhanh thôi.”
Thẩm Nhuyễn Linh không biết cách chăm sóc trẻ con lắm, nghe vậy, điều mà cô ấy lo lắng nhất chính là an toàn của cô: “Em ra ngoài một mình sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Diệp Mạn Tinh lắc đâu: “Người của cha em đã tới đón ông ấy rồi, em phải đi tiếp vài người, bàn bạc chi tiết một chút."
Có phải Diệp Mạn Tinh đã nhờ người giao trái cây trước không?
Có, sau khi cô nói với anh cả ở viện nghiên cứu, lân này họ đến đây cũng gần như là cùng lúc.
Chẳng qua người bên viện nghiên cứu kia không ngồi cùng chuyến xe lửa với bọn họ. Thực tế là người của viện nghiên cứu đã lên xe lửa ngày hôm qua, đến đây sớm hơn một ngày so với bọn họ.
Người của viện nghiên cứu có tổng cộng hai người, một người tên Trân Xuân, một người tên Chu Ngạn.
Hai người một người thì cao gầy, người còn lại thì ục ịch.
Có lẽ đều làm nghiên cứu, lại biết Diệp Mạn Tinh tìm nguồn tiêu thụ cho bọn họ, cho nên khá là nhiệt tình với cô, mở miệng ra là gọi em gái nghe thân thiết vô cùng.
DTV
Ai không biết còn tưởng rằng bọn họ thân thiết lắm, có trời mới biết hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau. Lúc này bọn họ đang mặc áo gió dài, tay cầm ô đứng đợi ở ngoài nhà khách.
Vì sao lại mặc áo gió dài, chủ yếu là bên ngoài đang mưa, mùa đông ở Dương Thành ấm hơn so với Vân Thành bên kia nhiều, nhưng vừa mới qua tết, trời vẫn lạnh lắm.
Trần Xuân là một người béo lùn mập mạp, lúc nói chuyện cả khuôn mặt mập mạp đều tươi cười, thoạt trông rất đáng tin cậy.
Lúc này mặc dù anh ta đang nở nụ cười, nhưng lời nói lại không có chuẩn bị: “Em gái à, thật sự có ông chủ ở bên Hồng Kông đến đây để thu mua trái cây từ viện nghiên cứu của chúng ta sao?"
Diệp Mạn Tinh cười cười, nói: “Sau này thì không biết, nhưng ít nhất lân này không thành vấn đề, chỉ là trên đường vận chuyển chúng ta bị hư không ít, đối phương sẽ chỉ lấy quả còn tốt."
Trần Xuân và Chu Ngạn đều hài lòng với đáp án này, nói: “Cảm ơn em gái.”
Trước khi bọn họ tới, cô đã chuyển dọn quả cam vào căn phòng mà cô thuê, đồng thời cũng dọn hộp trái cây để có chỗ trống ra ngoài, đợi Tân Lâm đến nhận hàng.
Lần này viện nghiên cứu mang đến hàng mẫu, cũng chính là khoảng ba trăm cân cam.