Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 475
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:19:14
Lượt xem: 46
Quả được nghiên cứu là đặc sản cam mây của Vân Thành, là loại đặc sản của vùng này.
Diệp Mạn Tinh đã xem thử chất lượng, thật sự không lừa người.
Công dụng của cam này tất nhiên là kém hơn trái cây từ không gian của cô, cũng không bằng lô cô tự gieo trồng, nhưng hương vị chắc chắn là ngon hơn cam ở nhiều nơi khác bên ngoài.
Cô cũng coi như là một cổ đông hùn vốnp mở tiệm trái cây cao cấp, cô cũng có quyền thu mua, cô không cảm thấy không thể mua cái này.
Loại trái cây ngon nhất thời đại này chỉ được bán với giá ba mao hoặc bốn mao một cân, trái quây của viện nghiên cứu được bán dưới dạng trái cây đặc biệt, nếu tăng gấp đôi thì là khoảng sáu mao bảy mao tiên một cân.
Ba trăm cân trái cây đắt lắm cũng hơn hai trăm đồng tiền, đó đã là giá trên trời, đây mới là nguyên nhân mà người của viện nghiên cứu chấp nhận đi một chuyến đến đây.
Dù sao cũng đắt cho nên hai người mới không chuẩn bị.
Diệp Mạn Tinh nói: “Nếu viện nghiên cứu muốn xuất khẩu đến Hồng Kông thì chắc chắn phải có trình độ chuyên môn, sau đó viện nghiên cứu còn phải vận chuyển đến Bằng Thành."
“Còn nữa, còn phải có sự cho phép, không biết viện nghiên cứu có thể hoàn thành việc này không?”
Chu Ngạn nói: “Viện trưởng của chúng tôi sẽ đưa đơn lên cho bên trên.”
Diệp Mạn Tinh gật đầu, thật ra hạn chế cũng chỉ còn trong năm nay thôi, chính sách cải cách mở cửa sắp được thực hiện rồi, cho nên cô mới tìm viện nghiên cứu hợp tác.
Nhà máy ở thôn họ Tống đã mở cửa, chờ đến lúc thu hoạch được vụ trái cây thì đã là chuyện của năm sau rồi.
Mưa nhỏ rơi tí tách, Diệp Mạn Tinh mặc áo gió cầm ô che mưa chờ ở bên ngoài, có gió nhỏ thổi qua, thổi bay tóc mái trước mặt, để lộ ra vầng trán trắng nõn.
DTV
Mấy chiếc xe jeep chậm rãi đi vào, xuyên qua xe jeep, Tân Lâm nhìn thấy khuôn mặt như vậy. Tâm mắt anh ta ngừng lại trên cái trán trơn bóng, dừng lại nhìn một lúc, như cảm thấy đâu hơi đau, bèn ấn giữa hai hàng lông mày, dựa vào ghế phụ.
Hôm nay cậu Giang tự mình lái xe tới, còn đang phổ cập khoa học cho anh trai thần tiên của anh ta. Trái cây vận chuyển từ Vân Thành đến đây, chắc chắn là bị hỏng không ít.
“Anh à, kết quả kiểm tra của anh có đúng không?”
Đến bây giờ anh ta vẫn không thể tưởng tượng nổi, đặc biệt là sau khi nghe lời của trợ lý trưởng nói, anh của anh ta còn muốn đi theo con đường đấu giá, giá khởi điểm là ba mươi vạn. Ngay cả đến người có điều kiện như cậu Giang còn cảm thấy thứ này đắt hơn cả vàng, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-475.html.]
Cậu Giang vừa lái xe vừa lẩm bẩm.
Anh ta cũng đã quen với ông anh trai đóa hoa cao ngạo lạnh lùng kia rồi, thường xuyên nói một câu rồi không nói năng gì nữa, tiếp tục nói:
"Cho dù là đáng tin cậy, nhưng mà chắc chắn anh phải chịu thiệt, vừa vận chuyển tới đây, chỉ cần có chút sự cố thôi, hoa quả dập nát, hoặc là không tươi, hoa quả quý giá như vậy tổn thất bao nhiêu?" Tân Lâm cũng không phải quá để ý, chỉ nói: "Anh tự biết, có bao nhiêu tính bấy nhiêu đi.”
Cho dù là Tân Lâm cũng không trông cậy vào việc vận chuyển tới đây mà không hao tổn chút nào.
Có điều việc bảo quản quả thật là một vấn đề.
Cũng may Diệp Mạn Tinh không chỉ chuyển một loại quả, cô nói mình tự thí nghiệm trồng trái cây, quanh năm bốn mùa đều có.
Cùng lắm khi bọn họ bán đấu giá thì đấu giá trái cây theo mùa.
Về phần bảo quản, không nói nhiều, chỉ cần một chức năng dưỡng sinh làm đẹp đã đủ cho rất nhiều người mua rồi, ai mà ngốc đến mức chờ hỏng cũng không ăn?
Vẻ mặt cậu Giang phải gọi là một lời khó nói hết: "Anh à, nhưng anh có tiền cũng không thể lãng phí như vậy được, đúng không? Không phải trong nhà anh cạnh tranh rất khốc liệt sao?"
Sau đó anh ta bị ông anh cao ngạo lạnh lùng của mình khịt mũi một cái, giọng nói giống như lạc vào sương mù trên núi xa, lực sát thương đạt đến mức 100%. Tân Lâm nói: "Đó chính là tiền tiêu vặt, không bằng cổ tức anh được chia một năm, tùy ý.”
Cậu Giang nghẹn một tiếng, bỗng nhiên phanh gấp, chiếc xe dừng lại.
Vệ sĩ Thẩm Hoa ngồi ở ghế sau, nghe mà bật cười, nhưng là một vệ sĩ có đạo đức nghề nghiệp, anh ta nén lại nụ cười rất nhanh.
Thật ra anh ta cũng rất tò mò, rốt cuộc cô Diệp này là người như thế nào mà lại có thể khiến cho cậu chủ tự mình tới gặp?
Còn dùng tiền và danh tiếng của mình để mở cửa hàng trái cây cao cấp cùng với cô? Hiếm khi họ thực hiện những giao kèo này.
Cậu Giang còn muốn nói cái gì đó, chợt nghe anh trai cao ngạo lạnh lùng nhà mình nói: "Đã đến rồi."
Mấy người vừa quay đầu lại, người đứng ở ven đường cạnh xe bọn họ không phải Diệp Mạn Tinh thì là ai?
Cậu Giang còn nghi ngờ: "Hai người bên cạnh cô ấy là ai?"