Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 504
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:09
Lượt xem: 65
Bà Diệp cũng mặc kệ tình huống gì trong sân, bà là mẹ vợ của đoàn trưởng Tống, năm ngoái còn tới đây, đi tới cửa cũng không cần Tống Văn Cảnh đến đón, Cố Nguyên vừa nhìn thấy bọn họ đã trực tiếp dắt vào.
Dưỡng thương gần nửa năm, chân cha Tống cuối cùng cũng khôi phục kha khá, tuy rằng nói vẫn thể hoàn toàn đi nhanh, nhưng đã có thể bỏ nạng đứng lên được rồi.
Hẳn là không bao lâu nữa là có thể đứng lên hoàn toàn.
Lúc đầu mọi người còn không biết chi phí phục hồi chức năng phải cần bao nhiêu, sau khi vô tình nghe được chi phí sửa chữa một ngày phải mấy ngàn tệ, một tháng phải mấy vạn.
Một năm chữa trị tốn mấy trăm ngàn tệ, ông Diệp cũng cảm thấy khôi phục nhanh chóng tốt hơn, vốn đã có ý muốn về nhà.
Chờ sau khi nghe được tin tức muốn thi đại học lại, lần này cũng không phải là cha Diệp gấp gáp mà là mẹ Diệp gấp gáp, bà đã thật sự đưa chồng về chạy đến bộ đội biên phòng luôn rồi.
Ai biết được thân phận con rể còn cao hơn, nhà họ Tống thủ đô lợi hại biết bao, có thể sắp xếp công việc.
Bà không phải vui vẻ mà là cau mày, một khi thân phận con rể cao hơn, còn có thể cùng con gái yên ổn sống qua ngày sao?
Tống Tiến giỏi giao tiếp này, hôm nay thật sự là thất bại, nếu dựa theo lý luận bình thường mà nói, con rể mình càng lợi hại, bối cảnh nhà rể càng mạnh, mẹ vợ bà không phải càng có mặt mũi sao?
Ngược lại mà nói, không phải nên nịnh bợ anh họ sao. Cho nên Tống Tiến gật đầu:
"Đúng, nếu như không sai, đúng là nhà họ Tống thủ đô, nhà họ Tống thủ đô, nhân tài trong nhà xuất hiện lớp lớp, không ít đơn vị tốt đều có không ít nhân tài."
"Nếu như nhận người thân, ông cụ Tống có thể dựa theo quy tắc mà điều anh ấy đến thủ đô là không thành vấn đề."
Nói lời này xong, sau đó cậu phát giác mặt mẹ Diệp đen hơn. Giọng mẹ Diệp lãnh đạm nói:
"Thế à?"
Nói xong, bà xách theo một cái túi da rắn lớn đi vào trong, ngay cả anh hai Diệp ở phía sau cũng kêu vài tiếng mà bà cũng không có phản ứng.
Tống Văn Cảnh chỉ nghe Tống Tiến nói mới biết mẹ vợ đến, lúc này thấy bà mất hứng, cũng không giải thích quá nhiều, mà chủ động nhận lấy túi da rắn trong tay bà:
"Sao mẹ đến mà không gọi điện thoại?"
Anh hai Diệp thấy cháu gái và cháu trai lắc lư chạy trên mặt đất, sợ hai đứa ngã xuống, vội vàng đi qua bế cặp song sinh.
Ngược lại Cố Nguyên và Tiểu Cao ở phía sau chậm một nhịp, nghe được những lời này thì thừ người ra, đoàn trưởng Tống không phải là con ruột sao?
Còn là đứa con thất lạc của nhà họ Tống thủ đô?
Tiểu Cao có chút giật mình, nhưng thật ra cậu ấy không hiểu rõ về nhà họ Tống thủ đô lắm, cho nên rất nhanh đã bình thường trở lại, vào sân xách đồ giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-504.html.]
Chỉ có Cố Nguyên - Hoa hồ điệp quyến rũ đó hoảng hốt, chẳng những không có lan tỏa sức quyến rũ khắp nơi giống như trước kia, ngược lại còn nhìn chằm chằm Tống Tiến hỏi một câu:
"Cậu nói là nhà họ Tống của cô hai Tống trước kia từng đến biên giới sao?"
Nói thế mà Tống Tiến còn không gật đầu sao? Cuối cùng cũng có người biết nhà họ Tống, cậu vội vàng gật đầu nói.
Sắc mặt Cố Nguyên vô cùng đặc sắc, anh ấy và bạn tốt có rất nhiều sở thích giống nhau, suy nghĩ giống nhau, thậm chí gu phụ nữ cũng đều vô cùng giống nhau.
Nhưng hai người chơi chung nhiều năm, Cố Nguyên vẫn bị bạn tốt đè đánh, thứ duy nhất anh ấy có thể cảm thấy thắng một chút chính là gia thế.
Kết quả là.
Hiện tại gia thế của bạn tốt, dĩ nhiên, cũng không đơn giản như vậy. Cố Nguyên hơi muốn nghiến răng nghiến lợi, đã sinh Du sao còn sinh Lượng?
"Bối Bối, đến đây cha nuôi ôm."
Anh ấy đi tới ôm Tống Bối Bối, còn đặc biệt muốn đánh một trận với bạn tốt để trút giận, kết quả còn chưa tiếp xúc với người, đã bị bạn tốt đánh trả, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Trong sân phút chốc vang lên tiếng của Cố Nguyên:
"Anh ba, có muốn đánh một trận hay không?"
DTV
Tống Văn Cảnh thật ra bình thường không lộ tâm trạng ra ngoài, đêm nay trong nhà nhiều người, anh cũng không có ý định so bì.
Kết quả Tống Bối Bối trên tay anh, một đôi mắt to xinh đẹp sáng lấp lánh. Cô bé này tự mình bò xuống, nói với Cố Nguyên:
"Cha nuôi, đánh, đánh."
Cô bé tự nhiên biến thành fan cuồng, không ít công lao nuông chiều của người bạn tốt này, Tống Văn Cảnh tức giận. Con gái nhỏ của anh, còn thích đánh nhau hơn con trai.
"Chỉ ba phút."
Trong sân, nhanh chóng vang lên tiếng hoan hô cùng với tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ của Cố Nguyên.
Hai nhóc con trong sân cực kỳ phấn khích, Tống Bối Bối vung nắm đ.ấ.m nhỏ ra, giọng nói mềm mại:
"Cha, cha, hay."
Một lúc lại "Cha nuôi, oa." Khóc rồi, cha nuôi bị đánh rồi.
Tống Văn Cảnh nghe được giọng nói của con gái, nắm đ.ấ.m càng lúc càng mạnh.