Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 509
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:17
Lượt xem: 57
Mẹ Diệp ở lại chăm sóc cặp song sinh và sẽ cùng về nhà ăn tết với họ.
Vào buổi chiều, mẹ Diệp muốn đi gõ cửa vài lần để cô gái nhanh chóng thức thức dậy ôn tập nhưng cuối cùng lại phải nhịn xuống, bà ấy tự mình xách giỏ tới hợp tác xã cung ứng để mua thức ăn.
Trong phòng, Diệp Mạn Tinh nằm ở giữa con gái và con trai, đã ba bốn giờ chiếu, bên ngoài đã vào đông, hình như hôm nay mưa bắt đầu rơi, nước mưa rơi xuống mái hiên tạo ra tiếng kêu bộp bộp.
Tống Bối Bối có sức lực lớn tự nhiên tỉnh giấc, đâu tiên cô bé mở đôi mắt ướt sũng ra, sau đó mới nhìn tới bàn tay mềm mại đang ôm mẹ ruột thơm tho của mình.
Ơ, cô bé không biết từ lúc nào mình đã bò sang bên kia ngủ. Cô bối rối vì sao mẹ lại không bế mình trở lại ngủ.
Nhưng chân mẹ thơm quá, cô bé duỗi bàn tay mềm mại chọc vào chân mẹ.
Đôi chân này thật giống bánh bao chay, nhìn ăn rất ngon.
Cô bé hoang mang vì bánh bao chay hôm nay không chịu gọi cô bé, Tống Bối Bối mềm mại lập tức ôm lấy chân bánh bao chay.
“Hôn hôn.”
Tiếng trẻ con mềm mại truyền đến, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của Tống Bối Bối chuẩn bị cắn một miếng. Bộp.
Vào đúng thời khắc mấu chốt, một bàn tay trắng nõn như ngó sen đập tới:
“Chân, không được ăn.”
Tống Đoàn Đoàn không biết từ lúc này đã bò tới, hai cái đầu cải nhỏ xù xù đối diện nhau, đôi mắt xinh đẹp như lưu ly nhìn thẳng nhau, cả hai đều đang suy nghĩ bàn chân này có được ăn không.
Tống Bối Bối bĩu môi, cô bé vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra túm lấy quần áo của Đoàn Đoàn, giọng nói mạnh mẽ:
“Là mẹ, thơm."
Có nghĩa là đây là chân của mẹ, rất thơm.
Thật ra Tống Bối Bối không nói dối, dung mạo hiện tại của Diệp Mạn Tinh có khoảng năm phần của bản thể.
Cô vẫn luôn ăn đào trong không gian, trong không gian lại sản xuất gạo ra và nước suối nên cô đã bài trừ độc tố trong cơ thể từ lâu.
Lại thêm ngâm mình trong linh tuyền quanh năm, lúc này cô giống như quả đào tiên chín đỏ, cả người nơi đâu cũng có mùi thơm, rất bổ dưỡng, là một hoa đào tinh, đơn nhiên cô sẽ khác với người thường.
Bàn chân của cô trắng nõn nhẵn nhụi, trên người thỉnh thoảng còn có hương hoa đào tỏa ra nên đương nhiên sẽ kích thích sự thèm ăn của hai cô cậu bé.
Tống Đoàn Đoàn cũng hoang mang, gương mặt trắng nõn kia lập tức tới gần ngửi, thật sự rất thơm. Mùi hoa đào này còn thơm đến mức gợi lên cả hương hoa đào của cậu bé.
Cậu cũng từng chút từng chút thả hương hoa đào ra để hòa cùng vào hương hoa đào của mẹ, kết quả cậu
bé dùng hương hoa đào chọc vào gương mặt mềm mại của mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-509.html.]
DTV
Sau đó lại chọc vào đôi mắt của mỹ nhân đang ngủ.
Thậm chí cậu bé còn chào hỏi toàn thân mẹ từ trên xuống dưới một lần, cậu bé hoang mang cầm lấy bàn tay trắng nõn của chị gái:
“Mẹ, đang ngủ.”
"Đang ngủ?"
Bọn chúng đều đã tỉnh rồi, sao mẹ vẫn còn có thể ngủ vậy? Thế là hai cái đầu củ cải nhỏ lập tức bò lên người mẹ rồi hôn lên cái cổ thơm tho của cô vài lân:
“Mẹ, tỉnh dậy đi.”
“Mẹ ơi, Bối Bối tỉnh rồi.”
Tống Bối Bối học theo cách gãi ngứa của mẹ nhưng mẹ vẫn không tỉnh, cô bé lại học dáng vẻ bình thường của mẹ hay hôn cô bé để hôn mẹ, kết quả mẹ vẫn chưa tỉnh.
Sức mạnh tay của cô bé rất lớn, bàn tay mềm mại muốn nắm tay mẹ nhưng khi cô bé siết chặt bàn tay còn mềm mại hơn cả mình, cô bé sợ bị mẹ đánh.
Tống Bối Bối ngẩng đầu lên rồi dùng giọng nói trong trẻo nói:
“Chị hôn rồi nhưng mẹ không tỉnh."
Lần đầu tiên Tống Đoàn Đoàn nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của chị gái, bàn tay mềm mại nhỏ bé như ngó sen bắt đầu cầm lấy bàn tay mềm mại kia rồi giờ ba ngón tay ra:
“Phải ba cái.”
“Ba cái gì?”
Tống Bối Bối hỏi. Không biết Tống Bối Bối thừa kế đôi mắt hồ ly xinh đẹp của ai.
Tống Đoàn Đoàn thừa kế cặp mắt đào hoa của cha nên thoạt nhìn vô cùng vô hại, cậu bé nói:
“Thỏ trắng lớn."
Ý của cậu bé là muốn đánh thức mẹ của cậu bé thì cần ba viên thỏ trắng lớn, Không có cách nào nữa, mẹ là người có địa vị cao nhất trong nhà, nói một không nói hai.
Sau đó là Tống Bối Bối đơn thuần ngu ngốc chỉ có sức lực lớn, Tống Đoàn Đoàn cảm thấy mình là người không có địa vị nhất nên đành phải tranh thủ giàn lợi ích cho mình.
Tống Bối Bối không làm, ba viên quá nhiều, cô bé vươn hai ngón tay mũm mĩm ra rồi nó:
“Quá nhiều, không được.”
Trẻ em ở độ tuổi này chỉ biết ăn nhưng Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn đã được trong không gian dạy đếm số.
Con rối không biết cũng không hiểu bất cứ cái gì nên chỉ biết máy móc dạy toàn bộ những thứ chủ nhân đã dạy mình cho cặp song sinh.
Nó cũng mặc kệ cặp song sinh có tiếp thu được không hoặc có thể không nghe hiểu.