Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 522
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:38
Lượt xem: 80
"Hy vọng mẹ nói chuyện biết giữ lời, lần này thi đại học, không đòi thêm gì khác."
Anh nói chuyện lạnh nhạt, làm con cháu, anh cũng không tiện cãi nhau với mẹ vợ.Anh nói thêm:
"Miễn là con còn sống, con sẽ đem lại cho cô ấy tất cả những vinh quang và tôn trọng như những gì mẹ nói."
Về phần sau khi anh chết, thật sự không dễ nói, cho nên anh vẫn cam đoan mỗi lân nhiệm vụ lên chiến trường đều còn sống sót trở về.
Mẹ Diệp liếc mắt nhìn anh một cái, tức giận đến mức muốn điên đầu, bà ấy luôn cảm thấy con rể này nói mạnh mồm, hừ lạnh một tiếng:
"Vậy thì nói sau, chỉ có nghề nghiệp của con."
"Mẹ, mẹ làm gì nói nghề của anh ấy, hơn nữa lần sau chúng con cũng..."
Nếu không trở về chúc tết.Vài từ còn chưa nói xong, cô đã bị cắt ngang.
Tống Văn Cảnh thoáng cái kéo tay vợ.
Không để cô nói những lời sau đó.
Sau khi mẹ Diệp rời đi, Diệp Mạn Tình nhìn nam chính tựa như thật sự không tức giận: "Anh ba, anh không tức giận sao?"
DTV
Tống Văn Cảnh nói:
"Không có."
"Bà ấy là mẹ em, đây là nhà mẹ đẻ của em, cho phép em nói anh, tất nhiên cũng cho phép mẹ em nói anh, lời bà ấy nói là sự thật.”
Anh ôm chặt cô, như thể hứa một vạn lân với cô:
"Ngoại trừ sự sống và cái chết, anh hứa sẽ trở lại với em, mang lại cho em vinh quang và tôn trọng."
"Anh sẽ cố gắng đảm bảo rằng mỗi lần anh đều có thể còn sống trở lại.”
Vào tháng 4, Tân Lâm trở lại bệnh viện bộ đội biên phòng để trao đổi và hướng dẫn. Trước khi trở về, Tân Lâm có ghé qua, hỏi cô có muốn đổi đô la Hồng Kông thành nhân dân tệ hay không.
Hai biên ngọc thạch trong không gian của Diệp Mạn Tinh đã dùng hết rồi, bèn hỏi Tân Lâm có ngọc thạch hay không, chuẩn bị cho cô một viên ngọc thạch tới đây.
Chỉ là, đến lúc cô nhìn thấy ngọc thạch, vẫn rất rung động, loại thành phẩm này ngọc thạch đắt như thế.
Đó là một khối ngọc tương đương với viên của cô trong không gian, là một khối bạch ngọc có chất lượng ngọc rất tốt, thật sự không có bao nhiêu, đại khái cao khoảng 70cm, đường kính khoảng bằng một chậu sứ.
Tân Lâm nói là 300 vạn, cô nhìn anh ta nói phỏng chừng vẫn giữ giá. Còn có một khối hoàng ngọc trung bình, cũng có cùng kích thước, cũng khoảng 500 vạn.
Ngọc này đặt ở văn phòng Tân Lâm, lúc Diệp Mạn Tình nhìn thấy thật đúng là rất thích thú:
"Đây, đây là của tập đoàn nhà anh đi, thật sự cho tôi hết sao?"
Tân Lâm nhìn cô, cảm giác lạnh lùng cứng rắn của cặp kính gọng vàng kia đêu hơi dịu lại một chút,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-522.html.]
"Mẹ tôi tỉnh rồi.”
Diệp Mạn Tỉnh có chút tò mò: ...?
Chủ đề này làm sao lại b.ắ.n tới chỗ mẹ của anh rồi?
"Xin chúc mừng."
Chuyện này tóm lại là chuyện tốt, cô nhớ rõ trong nguyên tác, tập đoàn Tân Thị Hồng Kông hình như không nhắc tới Tân Sinh, chưa từng nói qua, bây giờ vậy mà xuất hiện?
Đôi mắt phượng của Tân Lâm nhìn cô, phát hiện cô thật sự không biết là công lao của cô, ho nhẹ một tiếng, mới nói:
"Ngọc thạch này, đúng là, ba tôi bảo chuyển cho cô.”
"Chuyển cho tôi?"
Đây là một gia đình một câu không hợp liền đưa tiền? Trước đây thì con trai tặng cô 100 vạn châu báu, rồi đến ông cha tặng 350 vạn ngọc thạch?
Diệp Mạn Tình lắc đầu:
"Công lao này tôi không nhận, mẹ anh có thể tỉnh, là không thể thiếu sự chăm sóc của hai người.”
"Chúng ta vẫn nên tính sổ bình thường đi."
Tân Lâm liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không miễn cưỡng, đưa cho cô một bản hợp đồng cổ phần tư nhân:
"Vậy cô ký một chút, hiện tại còn chưa tìm luật sư đi chuyển nhượng cổ phần, chờ đến khi cô cảm thấy thích hợp, tôi sẽ để luật sư đi làm dựa theo hợp đồng này."
Diệp Mạn Tinh nhận lấy danh sách đăng ký cổ đông của chuỗi cửa hàng hoa quả Ngọc Chi Lâm.
Pháp nhân doanh nghiệp là Tân Lâm, chiếm 51% cổ phần.
Cổ đông: Diệp Mạn Tinh, chiếm 49% cổ phần.
Ước định vốn cổ phần ban đầu: Cô nhập cổ phần 1000 cân hoa quả, tổng giá trị là ba triệu.
Cá nhân Tân Lâm bỏ vốn bảy triệu, liên doanh là mười triệu.
Dựa theo tỷ lệ bỏ vốn này, hẳn là cô 30%, Tân Lâm 70%, cũng không biết Tân Lâm nghĩ như thế nào.
Diệp Mạn Tinh nhìn một chút, nói: "Tôi vẫn chiếm 30% nhỉ, như vậy thì thiệt cho anh quá."
Tân Lâm nói:
"Vậy cô nhập cổ phần 2000 cân hoa quả, tôi duy trì vốn liếng không thay đổi, hơn nữa hậu kỳ quản lý của tôi bên này hỗ trợ người, được không?"
Diệp Mạn Tinh không có ý kiến, điều này chẳng khác nào nói cô lấy linh quả trong không gian, mở chuỗi cửa hàng hoa quả này.
Sau khi hai người sửa lại cổ phần, Tân Lâm đưa bảng thành tích của cửa hàng hoa quả cho cô:
"Chia hoa hồng nhé. Bình thường hoa quả chia hoa hồng là một triệu, cô đưa hoa quả đến là ba trăm ngàn rương, 1000 cân là ba mươi triệu. Sau khi trừ chi phí vận hành và kinh phí hoạt động sau này có thể chia hoa hồng là hai mươi triệu, tôi và cô mỗi người mười triệu."