Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 523
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:39
Lượt xem: 57
Lúc nói chuyện, Tân Lâm đưa cho cô một tấm chi phiếu. Cô nhìn thử thì đó là chi phiếu mười triệu.
Đôi môi anh đào, đôi mắt hạnh của Diệp Mạn Tinh dường như được nhuộm một tầng ánh sáng dịu dàng:
"Anh... Anh trả gấp mười lần?"
Đây là loại tư bản vô tình gì vậy?
May là cô không nói ra, bây giờ cô cũng là thành viên của bọn tư bản đen tối.
Có điều cô cảm thấy không gian linh quả của cô vẫn xứng với cái giá này.
“Không rút đi mở nhà máy nữa à?"
Tân Lâm nhìn cô, dừng một chút nói:
"Bây giờ vẫn chưa đủ, tôi đã nhờ người mua từ nước ngoài tả giấy không thấm cô cần rồi. Đến lúc đó cô gọi chồng cô tới tìm tôi lấy là được, hẳn là đủ cho cô ứng phó trong trường hợp khẩn cấp trước."
Trong lúc nói chuyện, còn đưa một mẫu tả giấy không thấm cho cô.
Diệp Mạn Tinh nhận lấy. Cô phát hiện đúng là tả giấy không thấm, chẳng qua không có thấm hút như không gian của cô, thời gian khống chế có lẽ sẽ tệ hơn một chút.
Nhưng ở thời đại này thật sự quá xa xỉ.
Tân Lâm làm việc, thật sự là đáng tin cậy. Trên lông mày cô thật sự đều là vui vẻ:
"Cảm ơn anh, thích quá."
Giọng nói của cô mềm mại, Tân Lâm nhịn không được ngã lưng về phía sau, đẩy kính gọng vàng. Giọng nói của cô như vậy, nụ cười như vậy, thật sự làm cho người ta muốn dâng thứ cô muốn cho cô.
Tân Lâm đã rất tốn công sức vì cái tả giấy không thấm này. Bởi tốn rất nhiều tài nguyên nên vị trí người thừa kế trong tập đoàn của anh ta đã bị khiếu nại rất nhiều lần.
Đại khái ý bọn họ đều là anh ta không được, không làm việc đàng hoàng lại đi khai thác loại thị trường không nắm rõ, không để ý lợi ích của tập đoàn,...
Diệp Mạn Tinh chính là không cần nghĩ cũng biết cho đến này, loại thị trường này chưa từng được khai thác. Tân Lâm tốn không ít công sức, cô cũng không thể lần nào cũng làm phiền Tân Lâm đi mua.
Mà nếu như đợi thời gian tự nhiên, phải bảy, tám năm nữa Trung Quốc mới có vốn tư nhân để đầu tư dây chuyền sản xuất tã giấy không thấm. Khi đó đứa nhỏ đã lớn, cô cũng không dùng được.
Cô vẫn muốn nhanh chóng giới thiệu, cho dù không đến Trung Quốc đại lục, ở Hồng Kông cũng được, tự cô dùng là tiện rồi. Diệp Mạn Tinh hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-523.html.]
"Từ lúc nhập dây chuyền sản xuất tã giấy không thấm đến khi mở nhà máy, tổng cộng cần bao nhiêu tiên?"
Tân Lâm xoa ngón tay, nói:
"Vốn ban đầu là hai trăm triệu, phải đi xem dây chuyền sản xuất cần bao nhiêu tiền, với đến lúc đó phải mua máy móc, nhân công nữa.”
Diệp Mạn Tình thật sự cảm thán, loại nhà máy này đúng thật toàn là tiền. Nếu không thị trường tã giấy không thấm, băng vệ sinh sẽ hoàn toàn trống rỗng mất.
Tại sao sau khi cải cách mở cửa lại trống tận bảy tám năm cơ chứ. Chủ yếu vì toàn là tiền, ngoại trừ giới hào môn siêu giàu này, ai có thể xoay chuyển được? Diệp Mạn Tinh:
"Vậy giao hết cho anh làm nhé. Bên này tôi sẽ cung cấp gấp đôi lượng hoa quả, anh xem làm cần như thế nào thì cứ làm như vậy."
DTV
Chỉ riêng hoa quả thôi cũng đủ mệt rồi.
Diệp Mạn Tinh hỏi 5000 cân hoa quả có thể được sử dụng để xây dựng nhà máy này không? Tân Lâm lại nhìn cô, dừng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười:
"Tôi thử xem."
Số tiền này Tân Lâm có thể sử dụng không?
Đương nhiên là không thành vấn đề. Dù sao cũng là người thừa kế tập đoàn Tân thị, đừng nói hai trăm triệu, mười tỷ cũng được.
Nhưng nhà máy này và Diệp Mạn Tình không có quan hệ gì, anh cũng không biết vì sao lại sẵn sàng dành nhiều thời gian hơn, từ từ hợp tác với cô để xây dựng nhà máy này.
Có điều Tân Lâm nói một chuyện:
"Bên phía Hồng Kông dù sao cũng không phải là nội địa, tôi cũng không thể thường xuyên tới đó. Cô ở bên này tốt nhất phải có một người đáng để tin cậy, đi quản lý nhà máy giúp cô, bao gồm kết nối vận chuyển những thứ hoa quả này."
Vấn đề lớn nhất bây giờ của Diệp Mạn Tinh đúng là không có người thích hợp.
Người có thể di chuyển bây giờ chính là Thẩm Nhuyễn Linh, nhưng cô ấy chỉ biết đánh nhau, không biết kinh doanh.
Cuối cùng lúc tính sổ sách, đại khái nghĩ đến cô cần dùng tiền, cho nên Tân Lâm vẫn đưa cho cô tấm chi phiếu 10 triệu kia.
Nhưng cô mua ngọc linh thạch cần ba mươi lăm triệu, đồng nghĩa với việc cô được chia hoa hồng cũng như không.
Cho nên chuyến chia hoa hồng này của cô chẳng những không có tiền, ngược lại còn nợ Tân Lâm hai mươi lăm triệu.
Cuối cùng lúc rời đi, Diệp Mạn Tinh bảo Tân Lâm rảnh rỗi đến khu nhà ở xa hội của cô. Cô đưa chút rượu hoa quả cho anh ta nếm thử, xem có thể bắt đầu kinh doanh rượu hoa quả không?
Diệp Mạn Tinh mang theo hai to túi tã giấy không thấm trở về. Mua ở nước ngoài mua không tốn bao nhiêu, chi phí thực sự là chi phí đi lại, Tân Lâm bỏ ra hàng chục ngàn đồng chỉ để mang cho cô một ít tã giấy không thấm.