Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 534
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:56
Lượt xem: 33
Tình tiết trong truyện nói rõ là nam chính bị thương trên chiến trường, sau đó được người nhà họ Tống nhặt được rồi nhận về nhà.
Chỉ có đúng một chuyện đó là không biết trong truyện nam chính và nữ chính sống lại đã có chuyện gì mà sau ba năm kể từ khi vợ cũ mất, nam chính đi thêm bước nữa.
Trong ba năm qua, nữ chính sống lại cố khiến nam chính phải rung động trước sự hiền lành tốt bụng của mình, nhưng nam chính vẫn chưa quyết định cưới.
Thế mà sau sự việc đó, nữ chính sống lại dẫn theo con đi bước nữa là sao?
Cô phải hóng xem rốt cuộc sự việc là thế nào mới được!
Nhưng giờ còn chưa đến đoạn đó, đương nhiên cô hoàn toàn không vội vàng, hơn nữa còn có thể yên tâm ngủ ngon giấc.
Vả lại trước khi rời đi, cô còn lấy m.á.u ở tim mình đưa cho anh. Giọt m.á.u ấy có thể giúp anh thoát khỏi lưỡi hái tử thần một lân. Vậy nên, cô ngủ đến là no say.
Ai biết vào lúc này lại có một cuộc điện thoại khẩn gọi cho mình.
"Cô Diệp ơi, có người gọi điện thoại cho cô này."
Giọng của lính thông tin vang lên bên ngoài, báo chính ủy đang ở trong phòng làm việc chờ cô. Ngoài ra, anh ta còn nói đã tìm người canh bên dưới, đảm bảo có người trông nom khi hai đứa trẻ song sinh tỉnh dậy.
Lúc đi nghe điện thoại, Diệp Mạn Tinh còn nghĩ rốt cuộc là kẻ dở hơi nào gọi điện cho mình, hơn nữa còn gọi vào giờ này nữa.
Mà quan trọng hơn là nhà cô có điện thoại cơ mà. Sao còn bắt cô đến văn phòng doanh trại để nghe điện thoại nữa?
Thấy cô bước vào, chính ủy vẫn luôn không dám nhìn thẳng. Chẳng cần nghĩ cô cũng biết anh ấy đang không biết nên nói chuyện của nam chính với mình thế nào.
"Chào chính ủy."
Chính ủy Lý mời cô ngồi xuống, lập tức đưa điện thoại qua, sau đó ra dấu ngoắc tay bảo cô nghe điện thoại. Diệp Mạn Tình nghĩ tới rất nhiều người, chỉ không nghĩ tới người đó lại là Cố Nguyên.
"Alo, tôi là Diệp Mạn Tinh đây."
"Chị dâu ạ."
Ở đâu bên kia điện thoại, giọng Cố Nguyên khàn đặc như tiếng bánh xe nghiền nát cát, thật sự chẳng dễ nghe chút nào. Thậm chí cô còn nghe thấy tiếng thở dồn dập cùng với giọng điệu thều thào, gượng nói.
Diệp Mạn Tinh lấy làm ngạc nhiên, Cố Nguyên bị thương ư? Theo cốt truyện gốc, cô biết Cố Nguyên sẽ hy sinh trong trận chiến lần này.
Vì vậy, để phòng ngừa ngộ nhỡ, cô đã may chiếc áo may-ô kia. Cốt truyện gốc chủ yếu xoay quanh chuyện tình của nam chính và nữ chính sống lại, hoàn toàn không viết đến chuyện liên quan đến chiến tranh như thế nào.
Vì vậy, cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Cô chỉ nói một câu:
"Cố Nguyên, anh còn ổn không vậy?"
Bên kia, Cố Nguyên nhích người chạm vào miệng vết thương, khóe miệng vừa nhoẻn cười bỗng chốc méo xệch:
"Xin lỗi chị dâu, anh Tống mất tích rồi."
Diệp Mạn Tinh im lặng, cô vẫn chưa nói mình đã nghe được tin này thì đã nghe thấy Cố Nguyên nói:
"Chị dâu à, nếu anh Tống hy sinh thì tôi sẽ chăm lo cho chị và hai đứa bé song sinh cả đời. Trước khi chia tay, anh Tống ghé người cứu tôi cũng đã dặn dò như vậy."
"Nhưng chân tôi bị đứt lìa rồi, phải cắt chân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-534.html.]
Lặng im một lúc lâu, Cố Nguyên mới nói thật nhỏ như đang cố kiềm chế điều gì đó:
"Chị dâu à... Tôi đau quá."
Cố Nguyên chưa bao giờ kêu đau với người khác nay lại làm nũng kêu đau với chị dâu.
Diệp Mạn Tình nghe thấy, đầu toàn dấu chấm hỏi kiểu; Lượng tin tức trong cuộc gọi này khá là lớn đấy nhỉ.
Diệp Mạn Tinh im lặng một lúc lâu. Cô hơi khựng ra một chút mới hỏi:
"Chân đứt lìa à?"
"Nặng lắm không?"
"Bị dập nát hết à?"
Ba câu hỏi liên tiếp bỗng chốc xua tan bầu không khí u ám của Cố Nguyên.
Anh ấy còn chưa kịp trút nỗi niềm đau thương. Sau một lúc ngơ ngác, anh ấy mới ngẩng đâu hỏi chú ba cũng đang vô cùng ngạc nhiên:
"Chú ba, xương đã bị gãy nát rồi à?"
Mặt chú ba Cố cũng toàn dấu chấm hỏi kiểu: ?
Đến lúc này rồi còn hỏi thế nữa.
Nhưng cuối cùng, ông vẫn tường thuật lại tình hình. Cố Nguyên trả lời lần lượt:
DTV
"Phần giữa đầu gối thì bị chặt đứt, đùi với bắp chân thì gãy xương hết."
"Thần kinh trên chân cũng mất tri giác luôn."
"Dù không cắt thì cũng bị hoại tử, tôi sẽ c.h.ế.t vì bị nhiễm trùng thôi."
Diệp Mạn Tinh không nói gì. cô nhìn một cành đào nhỏ còn sót lại. Nếu cô lấy cành đào để vượt lôi kiếp, Cố Nguyên sẽ tàn đời.
Nhưng nếu cứu Cố Nguyên thì cô biết vượt qua lôi kiếp bằng cách nào đây?
Trốn sau lưng nam chính đang bị thương nặng để tránh lôi kiếp ư?
Diệp Mạn Tinh không nói gì. Sau một lúc lâu, cô mới hỏi:
"Các anh đang ở đâu?"
"Anh Tống của anh đang ở đâu?"
"Anh Tống của anh mất tích bao lâu rồi?"
Sau vài tiếng liên tiếp, giọng nói đây nặng nề của Cố Nguyên vang lên ở đâu bên kia điện thoại:
"Ở tiền tuyến."
"Mấy ngày rồi vẫn chưa tìm được người, khả năng cao là đã hy sinh rồi."