Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 545
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:42:24
Lượt xem: 62
Tống Văn Cảnh thật ra đã rất mệt, nhưng hiện tại vẫn chưa gọi điện về nhà, nên anh gắng gượng đọc số điện thoại nhà và số điện thoại của công xã cho mọi người, đối với một người lính thì việc ghi nhớ những số điện thoại này là điều cơ bản.
"Hai số này là số điện thoại của cha cháu à?”
Vừa nghe được hai số điện thoại, Tống Tấn Dân vội vàng cầm bút ghi lại.
Tống Văn Cảnh cũng hiểu cha ruột của mình, nên gọi điện về công xã trước.
Ngay khi ấn nút gọi, mọi người trong phòng đều nín thở chờ chuyện xảy ra tiếp theo.
Tút tút tút.
DTV
Tiếng điện thoại kéo dài như cả một thế kỷ trôi qua, khi điện thoại được kết nối, bên kia vừa nghe muốn tìm phó chủ tịch thị trấn thì nói:
"Cậu tìm phó chủ tịch thị trấn hả? Ông ấy bận việc, xuống quê rồi."
Tống Văn Cảnh vừa nghe được cha ruột đang bận việc thì một trận mệt mỏi ập tới, anh chỉ kịp bảo người nhà họ Tống báo với cha anh là anh vẫn bình an, sau đó mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Vừa nghe tin đứa con thứ hai của mình làm phó chủ tịch thị trấn, bà cụ Tống cười lên đây tự hào, khéo miệng mãi không kéo xuống được.
Trong bệnh viện, sau khi cúp điện thoại, Tống Văn Cảnh đã ngủ thiếp đi. Họ đánh một cuộc điện thoại về quê báo bình an, sau đó ôm điện thoại chờ cuộc gọi bên công xã.
Nhưng sau nhiều lần gọi điện cho công xã thì bên kia vẫn báo phó chủ tịch thị trấn đang ở dưới quê chưa về.
Mọi người muốn nghe giọng nói của đứa con trai "chết rồi sống lại" nên không ai muốn rời khỏi phòng bệnh.Nhưng cả chiều hôm đó vẫn không nhận được cuộc gọi nào của đứa con trai thứ hai.
Tuy không gọi được nhưng bà cụ Tống vẫn ôm ảnh cười lớn:
"Còn sống, ông nó ơi, thằng hai còn sống, ha ha."
Bà cụ ngừng khóc, ôm lấy tấm hình cười ngây ngô.
"Còn có cháu trai cháu gái sinh đôi nữa, ha ha."
Bà cụ Tống:
"Thằng hai làm phó chủ tịch thị trấn, đúng là có tiền đồ, ha ha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-545.html.]
Bà cụ Tống cứ khen con trai mãi không thôi, đối với đứa con trai còn chưa gặp mặt này vô cùng tự hào. Thím ba Tống, Chu Thanh Lan thầm lắc đâu: Có phải mẹ chồng mình bị điên rồi không?
Kết quả bà ấy vừa quay đầu lại, thấy phản ứng của chồng mình còn kỳ lạ hơn, ông ấy vừa khóc vừa cười:
"Anh ơi.”
Sau đó thì bà ấy thề cả đời này bà ấy chưa từng thấy chồng mình khóc to như vậy. Có lẽ vì quá kích động, sau một hồi mừng vui đau buồn lẫn lộn, Tống Tấn Dân cảm thấy đầu óc choáng váng, chân đứng không vững, sắp ngã về phía sau.
Chu Thanh Lan cũng bối rối. Cô ba Tống còn lo lắng hơn cả bà ấy:
"Cha, cha, mau đi gọi bác sĩ."
Chu Thanh Lan không hiểu nổi tại sao người nhà họ Tống lại kích động như vậy.
Người anh hai chưa từng thấy mặt là phó chủ tịch thị trấn, nếu muốn so về chức vị, những nhánh khác của nhà họ Tống còn có chức vị cao hơn, thế mà mẹ chồng của bà ấy lại có phản ứng này.
Chồng bà ấy cũng có phản ứng tương tự? Sau khi Chu Thanh Lan gả vào nhà này, bà ấy vẫn chưa biết đến sự tồn tại của người anh hai này, bốn mươi năm sau, tự dưng chui đâu ra một ông anh hai?
Ông anh hai này rốt cuộc là ai? Trông giống với chồng bà ấy à? Bà ấy dùng một tay đỡ lấy chồng mình, vừa quay đầu lại bà ấy thấy tay của ông cụ cũng đang run rẩy.
Chu Thanh Lan nhờ con gái đỡ chồng, còn mình thì chạy ra ngoài gọi bác sĩ, lúc này cũng nghe được lời của ông cụ từ trong phòng truyền ra:
"Mau, mau gọi điện cho tất cả họ hàng ở nhà, báo cho họ biết thằng hai vẫn còn sống, chúng ta phải chuẩn bị tiệc, còn nó có muốn ghi tên vào gia phả hay không thì phải xem ý của cha mẹ nuôi nó thế nào."
Giọng nói kia thật sự rất kích động, vừa rồi ông cụ còn đang cười vậy mà bây giờ đã trào cả nước mắt, khóc một trận to trong phòng.
Nghe thấy những tiếng khóc thương tâm này, lần đầu tiên Chu Thanh Lan nhận ra mình có thể đã làm điều gì đó ngu ngốc, chú hai chưa về này có lẽ là một người rất quan trọng đối với nhà họ Tống.
Tuy nhiên vì bà ấy mà lần này hơi khó để nhận người thân, khó trách trong suốt mấy chục năm chung sống, chồng bà ấy chưa từng tỏ ra nóng nảy mà nay lại tức giận đến vậy.
Nhưng liệu một đứa trẻ thất lạc bốn mươi, năm mươi năm có tìm lại được không? Thật sự là con ruột sao?
Tống Văn Cảnh phải nằm viện, những người thân thiết với anh là ông bà nội, chú ba Tống Tấn Dân và chú tư Tống Tấn Chiêu.
Nhưng trong số những người này thì bà cụ Tống và ông cụ Tống đều đã già rồi, sao có thể ở lại chăm sóc cho cháu trai?
Tống Tấn Dân là thị trưởng thành phố Cáp Nhĩ Tân, có thể đến thăm cháu trai một lúc nhưng cũng không thể điều chỉnh lịch nghỉ mà ở lại chăm sóc cho anh được.
Cho dù có muốn nhưng trên người còn chức vụ nên cũng không thể bỏ bê, làm theo ý mình.