Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 547
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:42:27
Lượt xem: 26
Cho dù có tiền thì cũng không nên lãng phí như vậy, thế nhưng sau khi chủ tịch thị trấn đến nhận, bảo bọn họ không nên làm chậm trễ cú điện thoại này, nói là do quân khu thủ đô bên kia gọi tới.
Tiểu Vương còn dám thắc mắc à?
Lãnh đạo quân khu thủ đô bên kia, đêu rảnh rỗi như vậy sao?
“Đi xuống đi.”
Cha Tống cũng biết đối phương sẽ còn gọi lại, sau khi bảo Tiểu Vương đi ra ngoài, ông ấy còn phải tăng ca tiếp.
“Chú ơi, chú bận rộn mấy ngày nay rồi, chú hãy nghỉ ngơi một chút đi ạ.”
Cha Tống lắc đầu, bảo thư ký về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải xuống công xã nhân dân kiểm tra công tác.
Cha Tống là chủ quản công tác kinh tế thị trấn Hồng Kiêu, dẫn dắt công xã nhân dân phía dưới thoát nghèo làm giàu chính là nhiệm vụ của ông ấy.
Từ sau chính sách cải cách mở cửa, hiện nay tập thể dưới công xã nhân dân cũng đang tiến hành cải cách, chính là thực hiện chính sách từ tập thể chuyển sang bao sản đất đai đến các hộ gia đình.
Cũng chính là chuyển từ tập thể làm công ăn cơm đến phân chia ruộng đất đến chế độ liên sản nhận thầu gia đình trong truyền thuyết, đây cũng là một cải cách mới, công việc của cha Tống lại càng bận rộn, thường xuyên xuống nông thôn vài ngày rồi cũng chưa thấy về một lần.
Mặc dù nghe được tin tức con trai có thể hy sinh ở tiền tuyến thì thế nào chứ, ông ấy nhiều lắm là cho chiến hữu trước kia, cấp trên trực tiếp gọi điện thoại hỏi thăm tin tức con trai.
Còn lại, ông ấy nên làm cái gì còn phải làm cái gì, thậm chí công việc còn bận rộn hơn trước, chậm rãi tê liệt tin tức đau khổ này.
Ngày đưa con trai đi lính, ông ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần con trai có thể hy sinh bất cứ lúc nào.
DTV
Nhìn mặc dù chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng khi thật sự đến ngày ấy, loại đau đớn này, vẫn là đau như trái tim bị bóp nghẹn. Nhà họ Tống ở thủ đô.
Bà cụ Tống sắp tức c.h.ế.t rồi, dạy dỗ:
“Làm việc như thế hả? Sao càng khẩn trương lại càng làm sai vậy, liệu thằng hai có cảm thấy các con có vấn đề hay không?"
Bỏ cảm xúc đó đi, thì thật sự cảm thấy có vấn đề. Nói xong, bà ấy lại buồn bã nói:
“Các con có thể nhận điện thoại được hay không, còn trực tiếp cúp máy, chờ khi gọi lại thì chúng ta phải nói gì đây? Nếu nói gì không đúng, dọa đến thằng hai thì làm sao bây giờ?"
Nói đi cũng phải nói lại, một người đàn ông trung niên từng đi lính lại chuyển từ chức cán bộ cơ sở về quê làm phó chủ tịch thị trấn, có thể bị dọa sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-547.html.]
Nhưng bà cụ Tống lại không nghĩ thế, lúc lạc mất đứa nhỏ này mới năm tuổi, đứa nhỏ năm tuổi chỉ là một nhóc hôi sữa thôi. Ký ức của bọn họ dừng lại ở một đứa bé, đương nhiên là sợ nó chịu khổ, sợ nói sai sẽ dọa đến nó.
Ông cụ Tống và Tống Tấn Dân đêu là lãnh đạo, thoáng bình tĩnh lại, đều nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói:
“Trước hết chúng ta giải quyết theo phép công, anh hai sẽ không mâu thuẫn như vậy nữa.”
Ông cụ Tống cũng gật đầu, con trai thứ ba của ông ấy nhắc đến điểm mấu chốt, ông ấy cũng thở dài nói:
“Chờ sau khi hòa hoãn, chúng ta báo tin bình an thay cho Văn Cảnh trước, sau đó nhắc lại thử xem, chúng ta có thể đến đón nó hay nhìn nó một cái hay không?"
Trong nhà họ Tống cả ông cụ Tống và bà cụ Tống đều đã về hưu, thật ra hai vợ chồng già rất có thời gian, nhưng cơ thể lại không được tốt như vậy.
Tống Tấn Dân làm thị trưởng thì lại không có nhiều thời gian như vậy, nhưng ông ấy vừa mới thể hiện thái độ, sau khi điều chỉnh thời gian nghỉ, sẽ đưa hai cụ đi gặp anh hai.
Ông ấy và anh trai sinh đôi đã vài chục năm không gặp, dù sao cũng phải đi thăm.
Bà cụ Tống thấy hai cha con đều bình tĩnh lại, hỏi:
“Chúng ta đều biết nên nói cái gì rồi, vậy gọi lại thử xem?"
Sở dĩ vừa rồi phạm vào vấn đề lớn như vậy, là do tư duy quán tính, bọn họ còn tưởng rằng người vẫn chưa trở về, ai biết thoáng cái đã quay lại, còn nghe điện thoại.
Họ còn nghe được giọng nói.Như thế còn không lo lắng được sao?
Tút tút tút.
Điện thoại lại gọi đi lần nữa, cha Tống bên này vừa xem xong một nửa văn kiện, đẩy đẩy kính mắt, ban đầu vốn không quá coi trọng, lập tức nói:
“Alo, đây là công xã nhân dân Hồng Kiều, tôi là Tống Kính Quân, cho hỏi tìm ai?"
Nhà họ Tống bên này là Tống Tấn Dân nghe, nghe thấy âm thanh vừa mới quen thuộc, còn có tiếng tự giới thiệu với người đối diện, trong cổ họng dường như có thứ gì chậm rãi tràn ra.
Sống mũi cay cay, Tống Tấn Dân suýt chút nữa không giữ được giọng nói ổn định.
Hai anh em từ biệt đã hơn bốn mươi năm, cú điện thoại này quá quý giá, khó khăn lắm mới có được.
Có lẽ là do bị thương và tự trách, Tống Tân Dân nhớ vô cùng rõ hình ảnh chia tay với người anh song sinh lúc năm tuổi, khi đó, anh trai luôn là người bảo vệ ông ấy.