Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 567
Cập nhật lúc: 2024-10-21 21:08:05
Lượt xem: 62
Diệp Mạn Tinh ngẩn người, lúc này người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen giống như một cây thông cao ngất đứng thẳng ở đó, cô vừa sờ lên đâu người đàn ông đã cảm thấy giọt sương đêm.
Cô kinh ngạc hỏi:
“Anh chờ ở đây một buổi tối sao?"
Tống Văn Cảnh:
“Ừm.”
Anh ôm vợ một cái hiếm hoi trong thời gian này rồi cọ cằm vào cổ vợ, ngửi mùi hương trên người cô khiến tất cả cơ bắp căng thẳng trên người đều thả lỏng.
Cảnh vệ đứng ở bên cạnh xen vào nói:
“Cậu chủ đã chờ ở đây từ chiều hôm qua.”
Diệp Mạn Tinh: ...?
Ngay cả Tống Thanh Lâm vừa mới đánh cược nói không thể cũng phải ngẩn người, thật sự tới đây?
Bối Bối Đoàn Đoàn đi thẳng đến chỗ cha:
“Cha, cha ôm con."
“Cha vẫn chưa chết."
Hai đứa nhỏ nhìn thấy cha, thật sự giống như một cái túi nhỏ khóc nhè, nước mắt cứ liên tục lăn xuống.
Tống Văn Cảnh ngồi xổm xuống ôm cặp song sinh rồi hôn con trai, con gái của mình:
“Ừm, cha không chết"
Tống Văn Cảnh và cảnh vệ phải tìm mối quan hệ để cố ý làm một cái thẻ đón người, lúc này mới có thể vào đây để đón họ.
Không biết đã phải trải qua bao nhiêu chuyến xe lửa nữa. Sau khi mấy người cùng rời nhà ga, hai chiếc xe Jeep của nhà họ Tống tới đón người. Chú tư Tống chờ ở trên xe.
DTV
Còn có một chiếc xe của ông cụ Tống bao gồm cả cảnh vệ cũng là của ông cụ Tống, ông một mình tới đón cặp song sinh.
Mấy người vừa lên xa, Tống Văn Cảnh đã không thể chịu nổi nữa, cơ thể của anh giống như nước sôi trào ra, cả người đều muốn nổ tung.
Diệp Mạn Tinh thật vất vả mới dỗ dành cặp song sinh để cho Thẩm Nhuyễn Linh bế, cô một mình ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.
"Vợ à."
Tiếng thì thầm này của người đàn ông thật sự khiến cô nóng bừng. Cảnh vệ lại xe ngồi phía trước hỏi:
“Lãnh đạo muốn đi đâu?”
Chú tư Tống lập tức hỏi ý kiến của Tống Văn Cảnh. Tống Văn Cảnh thật sự chỉ còn một chút tỉnh táo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-567.html.]
“Chú tư, chú có thể đưa cặp song sinh tới biệt viện trước không, lát nữa cháu sẽ trở lại đón chúng."
Nếu lúc này Tống Tấn Chiêu còn chưa nhìn ra cháu trai xảy ra vấn đề thì đã sống uổng công rồi, ông ấy gật đầu:
“Cháu yên tâm đi, chú sẽ trông chừng cặp song sinh cho cháu."
Sau đó, ông ấy hỏi cháu trai muốn đi đâu. Lúc này Tống Văn Cảnh thật sự đã không còn phản ứng, cả người anh đã chìm vào mê man, cơ thể cũng nóng hổi đến mức không thể khống chế nổi.
Diệp Mạn Tinh đè bàn tay đang không ngừng làm loạn trên người cô lại rồi nói với cảnh vệ lái xe ngồi ở phía trước:
“ Đến nhà khách, khách sạn hoặc nhà khách quân đội gần nhất.”
Nhìn bộ dáng của người đàn ông rõ ràng đã không chịu nổi nữa. Thật ra bọn họ không tới nhà khách mà lại đi đến khách sạn ở bên ngoài thì lập tức dừng lại.
Cũng may bây giờ đã cải cách mở cửa, vì vậy ở khắp nơi đều có nhà khách và một số khách sạn để tiếp đãi khách nước ngoài.
Tống Tấn Chiêu nhìn hai người nói:
“Buổi tối chú sẽ bảo cảnh vệ đến đón các cháu."
Diệp Mạn Tinh gật đầu, cô còn an ủi cặp song sinh một hồi rồi mới kéo người đàn ông đã không nhịn được vào khách sạn.
May mà hai người là vợ chồng, trên người còn có sổ hộ khẩu, bằng không rất khó để thuê phòng.
Tống Thanh Lâm ở bên ngoài nhìn vợ chồng hai người một cái, nhìn sự thân mật kia khiến một thẳng nam như anh ấy cũng phải cảm thấy ghen tị, thì ra em dâu và em ba lại ân ái như vậy. Tống Thanh Lâm nói:
“Chú tư chỉ cần đưa cháu một đoạn đường thôi.”
Kết quả, chú tư của anh ấy ho nhẹ một tiếng, Tống Thanh Lâm cũng không dám tiếp tục để chú tư tiễn nữa. Chú Tư của anh ấy thật sự phân biệt đối xử mà.
Trong phòng khách sạn, Diệp Mạn Tình vừa đẩy cửa vào, cô đã bị người đàn ông nặng nề bế lên rồi ném xuống giường, giọng nói kia vừa lưu luyến vừa vội vàng:
“Vợ ơi, anh rất nhớ em."
Thật sự là vừa đến khách sạn, cô đã bị người đàn ông bế lên, lúc này tuy anh nói những lời mập mờ, cơ thể cũng nóng hổi như lửa đốt.
Nhưng người đàn ông thật sự bị thương quá nặng, Diệp Mạn Tinh sờ một cái lập tức phát hiện trên người anh lại có mùi m.á.u tươi.
Bây giờ người đàn ông như vậy đã hoàn toàn dựa vào bản năng của cơ thể, nhìn cơ thể anh đã rơi trong tình trạng suy tàn đến không chịu được.
Lúc này người đàn ông cúi đầu hôn lên trán cô, thậm chí là cắn miệng cô.
"Um."
Diệp Mạn Tinh đẩy người đàn ông ra. Nếu như cơ thể này của anh làm hoạt động thân mật, đoán chừng sau khi làm xong sẽ bị giày vò hỏng mất.
Ở bên ngoài không được. Diệp Mạn Tinh sờ bộ râu cứng của người đàn ông, lại bị anh hôn lên mặt.
Cô nhìn người đàn ông dường như chỉ muốn ôm chặt lấy cơ thể mình, mắt thấy muốn tiến hành đến bước tiếp theo.
Thậm chí bàn tay đang ấn trên lưng anh cũng dừng lại, dường như cơ thể cô chỉ còn lại bản năng. Cô cắn răng đưa người đàn ông đó vào không gian.