Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 574
Cập nhật lúc: 2024-10-21 21:08:16
Lượt xem: 57
Tống Văn Cảnh gật đầu với Tống Thanh Lâm:
“Cảm ơn anh hai đã đón vợ em tới thủ độ, bệnh viện thì tạm thời không..."
Chữ đi còn chưa kịp nói ra. Diệp Mạn Tinh dùng tay gãi gãi vào lòng bàn tay người đàn ông:
“Anh ba, đi kiểm tra trước đi."
Cô xác định cơ thể của nam chính rất tốt nhưng dù sao cô cũng không phải bác sĩ, vì vậy nên để bác sĩ kiểm tpra mới an toàn hơn.
Đôi mắt đen như mực của Tống Văn Cảnh nhìn vợ, thấy trong mắt cô tràn ngập sự lo lắng, lúc này anh mới đổi giọng ừm một tiếng.
Tống Thanh Lâm bị cho ăn một bát cơm chó lớn: ...?
Vừa mới nói không đi mà?
Sau khi lên xe, Diệp Mạn Tinh hỏi cặp song sinh thế nào, Tống Thanh Lâm mới nói cho cô nghe ông cụ Tống và bà cụ vô cùng muốn gặp cặp song sinh nên đã sai người tới đón đến nhà cũ.
Diệp Mạn Tinh: ...?
Được rồi, bọn chúng được hoan nghênh hơn.
Sau khi xe khởi động, Tống Thanh Lâm ngồi ở ghế trước lái xe cả đường, cả đoạn đường đi anh ấy luôn giới thiệu phong cảnh thủ đô.
Nhà cũ của nhà họ Tống ở phía tây, mấy năm trước bị tịch thu, sau đó năm nay lại lần lượt được trả lại. Cơm tối sẽ ăn ở nhà cũ.
Bệnh viện Quân khu mà bây giờ bọn họ muốn đi khá xa, nó nằm ở vùng ngoại ô phía nam thủ đô nên tương đối vắng vẻ, cho dù ngồi xe cũng phải đi hơn một tiếng đồng hồ.
Bây giờ họ đang ở giữa đường, muốn đi tới đã cũng phải cần một tiếng đồng hồ. Tống Thanh Lâm rất hợp làm hướng dẫn viên du lịch, tuy anh ấy chỉ đơn giản là một thẳng nam nhưng cách nói chuyện của anh ấy vô cùng dí dỏm hài hước, lại còn nói nhiều nữa.
Nhưng ở độ tuổi này vẫn còn là một người độc thân thì cũng thật sự khá thần kỳ.
Lúc đi ngang qua thủ đô, Tống Thanh Lâm còn giới thiệu cho cô một lượt, mấy trường đại học sau này gặp phải cũng giới thiệu lần lượt.
Chỉ là khi đến cổng trường học sư phạm của thủ đô, Diệp Mạn Tinh chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang cầm ô đi vào cửa.
“Trần Kiều Kiều?"
Tống Thanh Lâm đang ngồi trước lái xe bỗng dừng xe lại:
“Em dâu, em nói ai vậy?”
Anh ấy nghĩ rằng cô có người nào đó rất muốn gặp. Chờ sau khi nghe em dâu nói không có gì, anh ấy mới khởi động xe đi tới bệnh viện. Diệp Mạn Tinh ngồi ở hàng ghế sau bóp tay của nam chính, thuận thế còn bị người đàn ông nắm chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-574.html.]
“Anh ba, Trần Kiều Kiều thi đậu đại học sư phạm thủ đô ạ?”
Cũng khó trách có thể gặp nhau ở thủ đô. Tống Văn Cảnh lắc đầu:
“Anh chưa từng liên lạc với cô ta.”
Nên anh cũng không rõ lắm.
Diệp Mạn Tinh: ...?
Thấy nam chính không muốn nói về Trần Kiều Kiều, cô bắt đầu không suy nghĩ nữa mà tập trung nghe Tống Thanh Lâm đằng trước giới thiệu đại học ở thủ đô.
Thủ đô là trung tâm chính trị, vì vậy các trường đại học hàng đầu ở đây bao gồm cả đại học Bắc Kinh và Thanh Hoa đều là những trường đại học hạng nhất.
Sau khi Diệp Mạn Tinh hỏi về lịch sử của Thanh Hoa, có lẽ cô cảm thấy hơi mệt và buồn ngủ nên chợp mắt một lát.
Đợi đến khi tới bệnh viện Quân khu, Diệp Mạn Tinh thấy một người đặc biệt tên là Triệu Lăng. Vừa thấy cô, trong mắt anh ta đều là sự khinh ngạc, thậm chí còn lên tiếng hỏi:
“Đây chính là vợ của anh hả?"
Diệp Mạn Tinh nghe vậy thì xuất hiện một dấu chấm hỏi trên trán: ...?
Giọng nói này. Tống Văn Cảnh rất tôn trọng bác sĩ Triệu, anh cúi đâu nói nhỏ bên tai cô:
“Vợ ơi, anh vào trong một lát sẽ đi ra, em ở ngoài chờ anh một lúc nhé."
Anh thật sự không có ý định làm các loại kiểm tra mà chỉ một mình vào phòng chuyên khoa để Triệu Lăng kiểm tra một lúc.
Triệu Lăng có thể mời được cục An ninh Quốc gia, ngoại trừ chú tư Tống vốn cũng là lãnh đạo một bộ phận thuộc cục An ninh Quốc gia, mặc khác nhà họ Tống mời được Triệu Lăng vì đã cho anh ta thứ anh ta muốn.
DTV
Mặc dù Triệu Lăng rất tò mà không biết rốt cuộc Diệp Mạn Tinh là ai mà có thể khiến cho Tống Văn Cảm trở thành dáng vẻ hiếm thấy này.
Nhưng anh ta là một chuyện gia có trình độ. Sau khi anh ta kiểm tra trên dưới trái phải một lật cho Tống Văn Cảnh xong, ống nghe trong tay rơi xuống, đôi mắt sắc bén lúc này cảm thấy như thể không đủ nhìn.
Triệu Lăng sợ đến ngây người:
“Cơ thể này của anh,..."
Sao có thể khôi phục nhanh như vậy?
Đây chẳng lẽ chính là thể chất đặc biệt của nhà họ Tống sao? Hai ngày trước người này vẫn còn đang bị thương nặng mà nay đã khôi phục?
Tống Văn Cảnh vươn cổ tay ra, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với một người đặc biệt như vậy.
Tuy việc khám bệnh của đối phương cũng giống như chuyên gia bình thường khám bệnh nhưng khi anh ta chạm vào cổ tay anh, anh vẫn nhạy cảm cảm nhận được có một dòng nước ấm di chuyển trong cơ thể của anh.