Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 575
Cập nhật lúc: 2024-10-21 21:08:18
Lượt xem: 60
Lần đầu tiên tiếp xúc là lúc Tống Văn Cảnh đang hôn mê, sau đó trong lúc mê man nghe được cuộc nói chuyện của chú tư và Triệu Lăng này, khi đó anh mới biết được đây là bộ phận đặc biệt của bộ đội đặc chủng cục An ninh Quốc gia.
Bình thường nhìn anh ta luôn lạnh nhạt nhưng lúc này Tống Văn Cảnh thấy được sự rung động trong mắt đối phương, có lẽ là sự sợ hãi.
Triệu Lăng hỏi:
“Hai ngày nay anh có từng ăn thứ đặc biệt gì không? Hoặc là có từng tiếp xúc với người nào đó đặc biệt hay là có chuyện gì đó xảy ra không?"
Tống Văn Cảnh ngây người, lời này không phải là người bác sĩ đầu tiên hỏi anh, anh lại cảm nhận được cảm giác quen thuộc.
Nếu được hỏi có gì đặc biệt không hả?
Đó là anh đã từng thân mật với vợ.
Mặc dù đã từng gặp không ít chuyện kỳ lạ nhưng Triệu Lăng vẫn không kìm
được sự khiếp sợ từ sâu trong lòng:
DTV
"Cái này, vết thương trên cơ thể của anh đã gần như khôi phục hoàn toàn, ngay cả xương cốt bị gãy cũng vậy, vốn còn một chút chưa khép lại thì nay đã khép lại toàn bộ.”
Anh ta đẩy kính, thật sự rất ngạc nhiên:
“Không chỉ như thế, nếu tôi phán đoán cơ thể của anh không sai, thể chất của anh hình như mạnh hơn trước kia một chút."
“Nếu không yên lòng, đến lúc đó anh cứ đến bệnh viện kiểm tra, thể chất của mấy người nhà họ Tống anh quả thật đúng là thần kỳ, năng lực khôi phục này thật sự quá mạnh.”
Anh mím môi, lần đầu tiên anh lôi suy nghĩ bị đè nén từ sâu trong đáy lòng ra, anh thân mật với vợ thật sự có thể khiến vết thương trên người anh trở nên tốt hơn?
Còn có thể khiến thể chất của anh mạnh hơn sao? Nhưng điều này làm sao có thể được chứ? Cù người bình tĩnh như Tống Văn Cảnh lúc này cũng phải cảm thấy mơ hồ đến ngứa ngáy lòng bàn tay.
Anh muốn ôm cô hỏi một câu, có phải vì hai người từng thân mật nên vết thương trên người anh mới trở nên tốt hơn không?
Tống Văn Cảnh đè nén sự rung động trong lòng xuống, anh quay đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa rồi chủ động cắt ngang lời bác sĩ Triệu :
“Cảm ơn bác sĩ Triệu, sau này tôi lại đến.”
Anh không dám nói suy nghĩ trong lòng ra, Tống Văn Cảnh sẽ tự phán đoán thế cục này, với loại chuyện này cứ để đối phương khẳng định đó là thể chất của nhà họ Tống sẽ tốt hơn bất cứ cái gì.
Lúc trở về, Tống Văn Cảnh cảm thấy mình vẫn còn rung động, anh có thể khôi phục nhanh như vậy hoàn toàn được coi là điều thần kỳ nhưng điều này là thật sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-575.html.]
Buổi tối, nhà cũ của nhà họ Tống rất náo nhiệt, trong phòng tràn ngập tiếng cười.
Nhân vật chính đêm nay là đôi trẻ con mới hai tuổi rưỡi, cũng chính là cặp song sinh Tống Bối Bối Tống Đoàn Đoàn mà nhà họ Tống mới nhận về.
Buổi tối nay quả thật là thời gian hạnh phúc của Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn, hai cô cậu nhóc vào nhà cũ nhà họ Tống đừng nói là sợ người lạ, chúng thật sự như cá được xuống nước, quả thật thuận buồm xuôi gió đến khó tin.
Hai cục bột một lớn một nhỏ gần như rất vui vẻ nhận một đống lì xì.
Hơn nữa khi đến trước mặt cô ba Tống, hai cô cậu nhóc trắng trẻo mập mạp chắp tay ra sau lưng, nghiêng đầu đi qua mà không muốn nhận lì xì của cô ba nhà họ Tống.
Bà cụ Tống thích hai đứa nhóc này đến mức nào đây? Bà ấy hoàn toàn tự cho là chúng không sai, thấy hai cô cậu nhóc lúc trước luôn vui vẻ nhận lấy lì xì mà
sau lại không muốn thì lập tức cười híp mắt hỏi:
“Bối Bối, Đoàn Đoàn, sao các cháu không muốn nhận lì xì của cô ba vậy?”
Tống Bối Bối hừ một tiếng rồi nhìn thoáng qua cậu chủ nhỏ mặc âu phục và cô chủ nhỏ mặc váy ở trước mặt cô ba Tống rồi dùng giọng nói hôi sữa nói:
“Bọn họ mắng cha, con không cần.”
Bà cụ Tống bế cô bé lên rồi xòe bàn tay mập mạp như ngó sen của cô bé, bà ấy cười như Phật Di Lặc:
“Vậy để bà dạy lại bọn chúng cho các con, bảo bọn chúng xin lỗi các con được không?"
“Bà.”
Cô ba Tống quả thật tức muốn chết, bà của cô ấy để hai đứa nhỏ của cô ấy xin lỗi hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa trước mặt mọi người, vậy là có ý gì đây? Tống Bối Bối nói giọng gạo nếp, cô bé vẫn không vui vẻ:
“Không xin lỗi thì sẽ không phải là em bé ngoan."
“Mẹ nói làm sai thì phải dũng cảm gánh vác.”
Cơ thể mũm mĩm của cô bé tuột ra khỏi vòng tay của bà cụ Tống, sau đó dừng lại trước mặt cặp trẻ con trước mặt cô cả Tống, đôi mắt to của cô bé xinh đẹp và trong veo như nước.
“Hai người đã làm sai, cha mẹ có bảo xin lỗi không?"
Cô cả Tống còn đang chìm trong sự khiếp sợ khi thấy cặp song sinh này xinh đẹp quá mức thì lại nghe thấy giọng nói hôi sữa của cô bé.
Hai đứa nhỏ của cô ấy kiêu ngạo không ai chịu nổi, ai ngờ đứa con trai bảy tám tuổi lại lập tức cúi đầu rồi nói:
“Ừm, xin lỗi.”