Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 577
Cập nhật lúc: 2024-10-21 21:08:21
Lượt xem: 60
Bà nội Tống lập tức đứng dậy đi ra, cháu trai bà ấy đã biết mặt, cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh chính là cháu dâu à?
Đẹp cỡ này cũng khó trách cháu trai thích.
"Chị Tằng mau cầm khăn lông tới cho Văn Cảnh và Tinh Tinh lau một chút đi, bên ngoài mưa to rồi à? Sao ướt hết thế!"
Hai đứa bé sinh đôi vừa nhào tới đã được Tống Văn Cảnh khom người ôm lấy, lúc này bà nội Tống vừa nói chuyện vừa đích thân cầm khăn lông chuẩn bị lau đuôi tóc cho Diệp Mạn Tinh.
Bà ấy là một cụ bà hiền hòa, tóc bạch kim quấn lên thành búi, là một cụ bà quý phái đích thực mặt mày hồng hào.
Gò má bà cụ tròn trịa, đôi mắt là mắt hồ ly quyến rũ hết sức, lúc này còn mang theo nụ cười.
Đôi mắt hồ ly chính là đôi mắt biết nói trong truyền thuyết, nữ giới có đôi mắt biết nói thế này vô cùng hấp dẫn tâm mắt người khác phái.
Vừa nhìn một cái cũng biết lúc còn trẻ bà cụ Tống rất có sức hút, ánh mắt cực đẹp, còn có loại cảm giác quen thuộc.
Nhà cô sinh ra một trai một gái, Bối Bối chính là loại mắt này, hóa ra nguyên nhân ở đây.Bà cụ cười còn có má lúm đồng tiền, đặc biệt hiền hòa.
Đại khái thật sự thích bọn họ cho nên trên người bà cụ tỏa ra đây thiện ý, khiến cho Diệp Mạn Tinh vừa vào nhà đã nhận được thể nghiệm rất tốt đẹp.
Chị Tằng xách dép tới cho hai người, cười nói:
"Mợ chủ, quần áo ướt hết rồi à? Trước tiên mợ theo tôi lên lâu thay đồ đã, biết hai người sắp tới, bà cụ đã chuẩn bị quần áo cho hai người rồi, chẳng qua không biết có vừa không?"
Đối với đứa nhỏ cả năm không về, bỗng nhiên biết nó vẫn còn sống, hiện tại mấy đứa cháu cũng đã lập gia đình riêng, bà cụ mang lòng nhiệt tình và cảm giác áy náy mà không có cách nào bù đắp cho họ, đành phải càng thêm tỉ mỉ ở những chi tiết này thôi.
"Cảm ơn bà nội, cháu không ướt bao nhiêu."
Có thể ướt nhiều cỡ nào chứ? Có xe đón mà, chẳng qua lúc xuống xe mặc dù che ô nhưng mưa vẫn rơi trúng, tóc và cả quần áo đều hơi ướt tí mà thôi.
"Chị dâu, để em đưa chị đi thay đồ, phòng em ngay bên trên, có thể đến phòng em thay."
Cô hai Tống lộ nụ cười ôn hòa nghênh đón, cặp mắt cô ta cứ như đều mang tươi cười thiện ý, cả người mặc trang phục tinh xảo vừa vặn, khom người chuẩn bị nhận lấy hai đứa bé sinh đôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-577.html.]
Tống Đoàn Đoàn bĩu môi không lên tiếng. Tống Bối Bối vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đòi ôm cổ cha:
"Con muốn cha bế."
Trên mặt cô hai Tống không nhìn ra đang vui hay giận, chẳng qua cô ta dùng thái độ rất tốt dụ dỗ cô bé:
"Được, đều nghe theo Bối Bối của chúng ta."
Ngăn người ta ở cửa cũng không tốt lắm, muốn thay quần áo thì quần áo của Diệp Mạn Tinh bên trong không gian rất nhiều.
Chỉ là vừa mới xuống xe lửa đã bị anh qua đây, cô chưa chuẩn bị quà tặng cho nhà họ Tống.
Cô thuận tay nhận lấy khăn tay mà bà nội Tống đưa tới, giọng trong veo như nước suối:
"Bà nội, thật sự không cần đâu ạ, cháu lau một chút là được rồi."
"Cô hai Tống khách khí quá, vô cùng cảm ơn. Hai đứa nhỏ đã lâu không gặp cha, đều cho rằng cha chúng hy sinh nơi tiền tuyến, ở nhà khóc rất nhiều, bây giờ cực kỳ bám cha, tôi cũng không ôm xuống được đâu."
DTV
Vừa mới gặp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia của cô xinh đẹp khiến cho toàn bộ thị giác của người khác đều hưởng thụ.
Bạn cho rằng cô chanh chua khó sống chung, nhưng giọng cô vừa dịu dàng vừa êm tai, làm người hiểu lễ phép biết tiến biết lùi, còn có thể kiểm soát để tình cảnh không xấu hổ, không hề kiêu căng ngạo mạn, cũng không để cho người ta cảm thấy quê không xuống đài được.
Bạn cho rằng cô là gái nông thôn, có thể sẽ mặc trang phục xấu một chút. Đến nhà họ Tống ngay cả chỗ ở cũng có người canh gác, cô sẽ căng thẳng, sẽ tỏ ra không phóng khoáng.
Trên thực tế toàn thân cô là chiếc đầm được cắt may khéo léo, tóc xõa vai, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ tạo cảm giác cả nhà đều sáng rực lên vì cô.
Xinh đẹp là tài nguyên khan hiếm cỡ nào chứ, cho dù dòng họ đây người đẹp như nhà họ Tống, gương mặt Diệp Mạn Tinh vẫn diễm lệ khiến mọi người khiếp sợ.
Tiếp đó họ không khỏi phải thừa nhận, có khuôn mặt như vậy cho dù cô có là một người đẹp ngốc nghếch, cô vẫn có tư cách để cho nhà họ Tống tiếp nhận mình.
Tất nhiên chưa chắc Diệp Mạn Tinh cần nhà họ Tống tiếp nhận. Giống như cha chồng của cô đã nói, mặc kệ bọn họ có nhận thân hay không, tóm lại nhà họ Tống đã nhặt nam chính về, còn đưa về thủ đô tìm chuyên gia chữa trị.
Vê tình về lý bọn họ đều phải đến cửa cảm ơn. Cô hai Tống chưa kịp nói chuyện.
Bà nội Tống thấy Diệp Mạn Tinh không thay quần áo, chờ cô lau tóc khô, bà cụ lập tức thân thiết kéo cô vào trong ngồi.