Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 593
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:05:25
Lượt xem: 55
Phải xem cô ấy chọn như thế nào. Lúc Tống Văn Cảnh trở về, Diệp Mạn Tinh còn đang đếm bao lì xì, hai đứa bé cũng nằm trên giường cùng đếm.
“Đếm ra chưa?"
Tống Văn Cảnh vừa về đã thấy vợ và con nằm trên giường, bỗng anh có cảm giác đặc biệt như là trở về nhà, anh ôm cô từng phía sau, giọng nói pha chút ấm áp.
“Anh Ba, hơn năm nghìn lận, bao lì xì này nhiều quá."
Tống Văn Cảnh “ừm” một tiếng:
“Hơn phân nửa là tính từ nhỏ đến giờ đó.”
Diệp Mạn Tinh thấy anh có tâm sự, nam chính cũng không nói thêm gì, chỉ nói ngày mai cùng đi chụp ảnh rồi về quê, lần này đi về cùng có lẽ có ông bà cụ Tống và chú Ba.
Còn có một chuyện nữa, đó là nhà họ Tống muốn chia riêng cho chi thứ hai một tứ hợp viện, bảo bọn họ đi xem.
Ban đầu nó thuộc danh nghĩa của cô Hai Tống, cũng chỉ có một căn nhà là do cô ấy đứng tên, căn nhà này cô ấy thường hay sống, cũng là của hồi môn của cô ấy.
Những tài sản thuộc về chi thứ hai cũng lục tục quay về, được cưỡng ép chia cho chi thứ hai.
Cô Hai Tống là con gái nuôi chi thứ hai, tài sản vốn được chia ban đâu, bây giờ lại không thuộc về mình nữa, điều này quả thực đau như cắt da cắt thịt vậy.
Đương nhiên chuyện này trên tiền đề là chi thứ hai phải được nhận về rồi mới chia như vậy, còn nếu không nhận về, vậy hơn nửa tài sản này thuộc về cô Hai Tống.
Cho nên đây là nguyên nhân mà cô Hai Tống không muốn chữa vết sẹo trên mặt sao?
Diệp Mạn Tinh coi như đã hiểu, lần đầu tiên cô gặp mặt cô Hai Tống, hoặc là nói tại sao cô Hai Tống dám ra ngoài phô trương như thế, chính là vì đủ tự tin đó. Tài sản của chi thứ hai có lẽ không ít đâu.
Diệp Mạn Tinh không hỏi, cũng không đưa ra câu hỏi có muốn nhận người thân hay không. Trong ba giới chính trị, thương nghiệp, quân đội, nhà họ Tống có rất nhiều nhân tài, là một dòng tộc vô cùng vững chắc.
Đây chủ yếu là bóng ngón tay cũng có lực vang không nhỏ, nếu nói về tiền thì công việc của Diệp Mạn Tình dần phát triển, chẳng biết ai nhiều tiền hơn ai đâu? Chuyện này cứ để cha chồng cô và nam chính quyết định thôi.
Trước khi rời khỏi thủ đô, nhà họ Tống đã cùng nhau đi chụp ảnh, sau đó dẫn theo cặp song sinh đi dạo thủ đô một chút, rồi mới chuẩn bị xuất phát về quê.
Ban đầu bà cụ Tống định giao chìa khóa nhà ở hẻm Nam La Cổ Hạng cho cô, nhưng đã bị Diệp Mạn Tinh từ chối, cô cảm thấy mấy chuyện thế này nên để mẹ chồng cô nhận sẽ thích hợp hơn.
Một đêm trước khi về nhà, nam chính cố tình dỗ cặp sinh đôi ngủ, sao đó ôm cô quấn quýt không rời:
“Lần này anh cần phải về bộ đội, tiền tuyến vẫn chưa hoàn toàn kết thúc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-593.html.]
“Anh đi xem Cố Nguyên có thể cùng quay về hay không, anh sẽ cố gắng hết sức về sớm nhất có thể.”
Anh cúi đầu hôn lên cánh môi của cô, giọng nói pha chút dịu dàng:
“Vợ à, chờ sau khi em thi đại học xong anh sẽ cho em một bất ngờ vui vẻ."
Diệp Mạn Tinh dùng mũi chân cọ chân anh, bị nam chính tiện tay nắm lấy đặt lên bụng ủ ấm cho cô, đôi mắt thăm thẳm của anh nhìn cô, tựa như những ánh sáng lấp lánh của ngôi sao, vô cùng đẹp.
“Ngạc nhiên bất ngờ gì?"
Diệp Mạn Tinh tò mò hỏi.
DTV
“Đến lúc đó em sẽ biết."
Anh cúi đầu hôn lên vành tai cô:
“Vợ à, anh phải đi rồi, đi chuyến này phải mấy tháng mới về, sau này em đi học đại học, anh ở bộ đội, không biết bao lâu mới được gặp mặt một lần.”
Nam chính nghiêng người nhìn nàng, trong con ngươi đen nhánh từ từ bốc cháy lên ngọn lửa, giọng nói thêm nặng nề.
“Ừm, đến lúc đó khi nào em được nghỉ sẽ đi thăm anh.”
Diệp Mạn Tinh nghiêm túc tính toán xem bọn họ có được bao nhiêu kỳ nghỉ.
Chờ sau khi cô thi đậu đại học, trong nhà sẽ thuê một bảo mẫu, ý của bà cụ Tống là đưa hai đứa bé về nhà cũ, còn cô cứ chăm chỉ học hành là được.
Như vậy thì cũng được đấy, có bảo mẫu và người giúp việc, còn cả ông bà cụ Tống, cô có thể yên tâm.
Nhưng mà cả ông và bà cụ đều đã lớn tuổi, không thích hợp lo toan nhiều thứ như vậy.
Diệp Mạn Tinh đã thương lượng với chồng mình:
“Anh Ba, đến lúc đó em thuê hoặc mua một căn nhà gần trường học, rồi mời một bảo mẫu đáng tin cậy hoặc là gọi mẹ em đến, khi anh về cũng có thể về nhà sống."
Cô đã tính toán rất cẩn thận, nhưng ánh mắt chồng nhìn cô lại càng nặng nề hơn, như đè nén tất cả giọng nói của cô.
Đôi khi thời gian hai người gặp mặt quá ngắn ngủi, không cần lãng mạn dài lâu, chỉ cần dựa vào nhau như thế, nghe người bên cạnh trò chuyện, nhìn khuôn mặt của họ, nghe thấy hơi thở của nhau đã là một ân huệ rồi.
Những cặp vợ chồng không chia xa quá lâu sẽ khó thấu hiểu được cảm giác đến gặp mặt còn là cơ hội vô cùng quý giá như thế này.