Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 639
Cập nhật lúc: 2024-10-22 10:43:17
Lượt xem: 34
Triệu Giai Giai: ...?
Triệu Giai Giai nói ra tình hình đại khái của gia đình mình, mẹ ly hôn rồi lại tái hôn, cha ghẻ trẻ hơn mẹ rất nhiều, hai người không có con, cho nên cam kết chờ Triệu Giai Giai sinh con ra thì để bọn họ chăm.
Tâm trạng Diệp Mạn Tinh thật sự phức tạp, mẹ Triệu thật hiện đại nha!
"Cho nên cô giữ lại, có một phần nguyên nhân là do mẹ cô?"
Triệu Giai Giai: "Ừ. Tất nhiên nguyên nhân lớn nhất là bản thân tôi, tôi muốn giữ nó lại, tôi chưa từng thật sự có lỗi với ai trên đời này, tôi không muốn vung đao g.i.ế.c c.h.ế.t con của mình."
Cô cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Diệp Mạn Tinh vỗ vỗ tay cô ấy, bỗng nhiên cười châm chọc: "Sau này cô gặp phải khó khăn, nghĩ lại lòng mình thuở ban đâu là được. Cái giá của sai lâm này vốn dĩ rất nhỏ, nếu như đến lúc đó vẫn không thể xoay chuyển được, cô vẫn còn một cơ hội cuối cùng."
"Cái gì?"
"Thức tỉnh, phụ nữ thức tỉnh vẫn có thể sống hạnh phúc.
Cô than thở, ban đầu còn muốn hỏi chuyện cành đào một chút, nhưng cô cũng không muốn xát muối lên vết thương của đối phương.
Diệp Mạn Tinh đứng dậy, đẩy qua cho cô ấy một phong thư.
"Tôi nghĩ có lẽ cô sẽ cần cái này, nó có thể giúp cô vượt qua mấy năm này rất tốt.”
Thấy Triệu Giai Giai nhìn mình, cô thở dài: "Đây là tôi cho cô mượn, chờ con lớn thì trả cho tôi, hoặc là sau khi cha của con cô quay về thì trả lại tôi."
Cô nói xong định rời đi.
Triệu Giai Giai vừa mở ra thì phát hiện bên trong là một xấp tiền giấy.
Ánh mắt cô ấy trợn tròn, bỗng nhiên cô ấy kêu một tiếng: "Tinh Tinh. Trước hết cô chờ tôi một chút."
Diệp Mạn Tinh cũng đã đứng lên định đi rồi, bị cô ấy kéo một lại ngồi xuống, nhướng mày nhìn cô ấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-639.html.]
Triệu Giai Giai cũng không trả phong bì về, ngược lại hỏi: "Các người đến chỗ đó vì muốn tìm anh ta sao?"
"Thật ra thì tôi từng đến nơi ấy rất nhiều lân, anh ta đều không có ở đó. Bây giờ thỉnh thoảng tôi đến xem thử, e rằng các người không tìm được anh ta đâu. "
Cô ấy để túi xách xuống, hỏi: "Các người tìm anh ta có chuyện gì không?"
Có thể lái xe sang, nhiều người đi tìm thế này chắc chắn là có chuyện gì, thật ra thì cô ấy còn sợ mấy người Tinh Tinh muốn đi đòi nợ.
Cô ấy hơi lo.
Diệp Mạn Tinh nghe cô ấy chủ động hỏi tới, lập tức lấy hộp gỗ từ trong túi xách ra đặt lên bàn.
Diệp Mạn Tinh: "Chồng của em gái tôi - cũng chính là Trần Chu, cậu ấy nói người yêu của cô đưa cho cậu ấy một chiếc hộp gỗ đào, có thể có giá vạn nguyên."
Triệu Giai Giai trợn tròn mắt, ánh mắt kia nhìn cô cứ như nhìn kẻ bị bệnh thần kinh.
Diệp Mạn Tỉnh đẩy hộp gỗ đào về phía cô ấy: "Chúng tôi tìm anh ta chính là để hỏi về thứ này." Triệu Giai Giai nhìn chiếc hộp gỗ đào, ánh mắt cũng hơi co rụt, dường như cô ấy còn có thể cảm nhận được hương hoa đào quen thuộc phía trên chiếc hộp này.
Triệu Giai Giai hỏi: "Cô tìm nó, nó rất có tác dụng đối với cô sao?"
Diệp Mạn Tỉnh cười châm chọc: "Nói như thế nào đây? Không có nó thì tôi cũng không sao, nhưng mà có tôi sẽ thoải mái hơn một chút."
Đôi môi anh đào, đôi mắt hạnh của cô đều khiến người ta yêu thích. Có một thoáng chớp mắt Triệu Giai Giai hy vọng Tinh Tinh mãi mãi thoải mái như thế.
Quả nhiên vẫn bị Tinh Tinh nói trúng rồi.
Tinh Tinh từng nói, một người thích làm chuyện gì thì sao có thể mệt mỏi, chẳng phải bây giờ cô ấy cũng như vậy sao.
Triệu Giai Giai thu hồi suy nghĩ, nói: "Đại khái anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi, tôi cũng không tìm được anh ta, lúc mang thai từng liên lạc, anh ta bị rất nhiều người đòi nợ, cũng có rất nhiều người đuổi g.i.ế.c anh ta."
"Cũng vì nguyên nhân này anh ta không muốn giữ đứa con lại."
DTV
Lúc nói chuyện, cô ấy hướng đẩy một vật gói bằng mảnh vải qua cho Diệp Mạn Tình: "Cái này cho cô."