Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 640

Cập nhật lúc: 2024-10-22 10:43:19
Lượt xem: 42

Diệp Mạn Tình: ...?

Ban đầu cô còn nghi hoặc, chỉ là vừa mở ra lại nhìn thấy cành đào!

Diệp Mạn Tinh thật sự suýt chút nữa la lên: "Tại sao nó lại ở chỗ cô?"

Triệu Giai Giai cười: "Lần cuối cùng gặp mặt trước khi anh ta biến mất anh ta đưa nó cho tôi, nói nếu như có người tới hỏi, cầm một chiếc hộp ra thì hãy đưa cho đối phương."

"Anh ta còn nói, nếu như tôi tức giận có thể cầm đi đổi tiền, hoặc là hận anh ta thì vứt đi cũng được."

Diệp Mạn Tinh:

Có phải nên cảm ơn vì cô không vứt không!

Diệp Mạn Tinh dở khóc dở cười, cô cảm ơn Triệu Giai Giai rồi hỏi cô ấy có tham gia thi vào đại học không.

Triệu Giai Giai lắc đầu: "Không có nhiều thời gian như vậy, tôi phải kiếm tiền."

Lúc rời đi Diệp Mạn Tình đưa qua hai dãy số: "Đây là số điện thoại của anh trai tôi, anh ấy ở tại thành phố Thâm Quyến, chắc kế tiếp sẽ mở xưởng."

"Một người khác là cha của tôi, ông ấy mở công ty bất động sản ở thành phố Thâm Quyến." Cô cười cười rồi nói: "Cô tìm bọn họ, cứ nói là bạn của tôi, bọn họ sẽ giúp đỡ cô."

"Tôi hy vọng sẽ mãi mãi không có ngày cô cần phải dùng đến nó.”

Dùng tới thì chứng tỏ cô gái này đã đánh cuộc thua rồi, sắp thức tỉnh bản thân, chuyện gì cũng dựa vào mình.

Con đường này cực khổ nhất, cũng an toàn nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-640.html.]

Sau khi tạm biệt Triệu Giai Giai, Diệp Mạn Tinh lưu lại số điện thoại của mình, hy vọng người yêu của cô ấy quay về thì cô ấy hãy lập tức liên lạc với cô.

DTV

Thật ra thì cô muốn hỏi xem rốt cuộc người yêu của cô ấy - cái tên Thịnh Hoa kia lấy được cành đào từ nơi nào?

Làm sao lại trùng hợp như vậy, lúc cô còn mấy tháng sẽ độ lôi kiếp lần thứ hai, cành đào này vừa khéo được đưa đến tay cô.

Nhưng mà đây thật sự là một chuyện tốt, lân này tới thành phố Đông chỉ có thể nói đã có thu hoạch to lớn.

Thời gian đảo mắt mấy ngày trôi qua, cô em chồng và Trần Chu sắp có kết quả kiểm tra sức khỏe rồi.

Lúc đi bệnh viện, cô em chồng Tống Văn Thư căng thẳng cầm tay cô, giọng đây vẻ lo lắng: "Chị dâu, chị nói xem, rốt cuộc là vấn đề của ai đây, em lo quá!"

Diệp Mạn Tinh nắm tay cô em chồng: "Làm gì phải sợ chứ, chị đã nói có thể ư điều trị cho em rồi mà. Đi kiểm tra cũng chỉ là để xem thử vấn đề ở đâu, lỡ như không phải là vấn đề của em thì sao?"

Thấy em gái nhìn mình, Diệp Mạn Tinh cũng không tiện nói nhiều, chỉ nói: "Nếu như là vấn đề đàng trai, vậy làm sao lại mắng em mấy năm như vậy chứ?" Tống Văn Thư cũng không biết chuyện gì xảy ra, rốt cuộc xuống xe, cô ấy còn mới nói một tiếng: “Chị dâu, chị mang thai rồi, cũng không cần đến bệnh viện nhỉ.”

Diệp Mạn Tinh lắc đâu, cô chỉ chỉ chiếc xe sang đi theo phía sau, bên trong là Tân Lâm và cậu Giang, hàng cuối cùng chính là vệ sĩ bảo vệ cậu chủ Tân đến từ Hương Cảng, cô phải mượn uy thế của bọn họ dùng một chút.

Nhà họ Trần lại không có bao nhiêu người đúng, nhưng mà nhà họ Trần ở thành phố Đông chỉ có chút

quyền lực nhỏ, tóm lại không thể thua về mặt khí thế quá nhiều.

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Mạn Tinh ngưng lại nhìn cô ấy, Tống Văn Thư không nói ra câu sau. Diệp Mạn Tinh chào Tân Lâm rồi cùng cô em chồng đi vào bệnh viện, phía sau cô là mấy vệ sĩ đi theo bảo vệ an toàn cho các cô.

Đúng là đồng loạt một đám đàn ông cao to vạm vỡ, ăn mặc âu phục sẫm màu, giày da đen bóng loáng, nếu như mang thêm kính râm nữa thì thật sự không khác mấy đại ca xã hội đen là bao.

Diệp Mạn Tình cảm thấy suy nghĩ của mình chạy lệch, khụ khụ kéo suy nghĩ trở về.

Mấy người đi đến lâu ba bệnh viện, Trần Chu đã đứng ở cửa thang lâu chờ bọn họ rồi. Lần này Diệp Mạn Tinh không nói phải đến phòng khám bác sĩ: "Các người đi đi, tôi ở hành lang bên ngoài chờ các người."

Loading...