Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 729

Cập nhật lúc: 2024-10-23 07:41:56
Lượt xem: 33

“Thấy em ngắm khu nhẫn đồng đó mấy lân, anh tưởng em thích nên mua. Không biết nhẫn kim cương là loại gì, nhưng anh đã chuẩn bị một chiếc nhẫn đá quý cho em."

Diệp Mạn Tinh: ...?

“Anh ba, nhẫn đá quý gì cơ?” Cô bối rối, thực sự không biết.

Tống Văn Cảnh nói: “Là loại ngọc lục đế vương, anh đã đưa khối lục ngọc thạch Đế Vương kia qua và bảo bên Tân lâm chuẩn bị, để nó có thể về tay kịp trước ngày sinh nhật của em."

Diệp Mạn Tinh:

Cô thật sự không ngờ đến chuyện đó, hoá ra người đàn ông cũng sẽ có tế bào lãng mạn thế này.

Diệp Mạn Tỉnh tò mò hỏi: “Vậy anh cũng chưa chuẩn bị cho mình sao? Chỉ một chiếc nhẫn thì làm sao gọi là nhẫn kết hôn được?”

Tống Văn Cảnh thật sự không nghĩ tới điều này, anh chỉ suy nghĩ đơn giản là thấy người khác có thì sẽ muốn vợ mình cũng có, còn về bản thân anh, anh đã bỏ qua việc này.

Tống Văn Cảnh dừng một chút mới nói tiếp: “Ừm, anh sẽ yêu cầu làm thêm một chiếc.”

Khi bọn họ lên xe, cặp sinh đôi và bà nội của chúng vẫn chưa trở về, bọn họ đành phải ngồi trên xe chờ.

Chỉ là, Diệp Mạn Tinh nhận ra rằng điểm số của mình vẫn chưa được công bố nên hỏi: “Anh ba, thường thì bao lâu mới có kết quả?”

DTV

“Hắn là nhanh thôi."

Tống Văn Cảnh muốn ra bên ngoài rít điếu thuốc, nhưng nghe thấy tiếng vợ thì lập tức dập thuốc rồi lên xe.

Diệp Mạn Tinh chán nản đành phải ăn trái cây chờ đợi. Cô còn có chút thắc mắc: “Hoá ra công bố chậm như vậy à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-729.html.]

Tống Văn Cảnh chủ động lột cho cô quả quýt, nghe vậy thì hỏi: “Vợ đang lo lắng thi không đậu sao?"

Ngay từ đâu Diệp Mạn Tình vẫn còn niềm tin, nhưng sau nhiều ngày chờ đợi kết quá nhưng không có gì như vậy, cô cũng bắt đâu nghi ngờ liệu chính mình có nhớ lâm hay không, cô bèn nói: “Chỉ là chút điểm số mà thôi.”

Tống Văn Cảnh đút quả quýt trong tay vào miệng vợ, sau khi lau khô tay thì nghiêng đầu cô qua, dịu dàng nói:

“Cho dù vợ thi đỗ hay không cũng không quan trọng, anh chỉ cần em vui vẻ là được.”

Anh cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi cô, nhân tiện nuốt lấy nước quýt chảy ra từ khóe môi vợ mà không hề chê bẩn, sau đó trịnh trọng nói một cách nghiêm túc hơn: “Anh không quan tâm em có đậu được kỳ thi tuyển sinh đại học hay không."

Đôi môi Diệp Mạn Tinh hơi hé ra một chút, sau đó người đàn ông đột nhiên cúi người lại đây, trực tiếp hôn lên môi cô, còn dùng đầu lưỡi chui vào cố tình dẫn dắt cô khiêu vũ dễ như trở bàn tay.

Khi mẹ chồng dẫn cặp sinh đôi quay lại, Diệp Mạn Tinh đã sắp bị nụ hôn của người đàn ông làm cho ngất đi, lân này nam nhân liên tục thời gian lâu lắm, nếu không phải bọn họ đang ở bên ngoài thì e là đã lau s.ú.n.g cướp cò.

Khi bà nội Tống ra nhà ga, bà ấy xuống xe nhìn bọn họ, dặn dò: “Hai ngày sau mẹ sẽ trở về, ông nội các con bảo mẹ trở về một chuyến, nên mẹ phải trở về xem sao." Diệp Mạn Tình nhìn mẹ chồng hỏi: “Mẹ, bên bác cả bọn họ nói muốn mời chúng ta ăn cơm, nếu không thì mẹ cùng đi ăn rồi về ạ?”

Mẹ Tống lắc đầu: “Muốn gặp thì mẹ sẽ đi cùng cha các con, ông nội các con chân cẳng không thuận tiện, nói chờ sau khi con thi đại học xong phải trở về dưỡng thương, có thể đến lúc đó cả gia đình sẽ cùng nhau gặp mặt."

Diệp Mạn Tinh mở cốp xe ra, lấy mấy túi trà hoa đưa cho bà ấy: “Mẹ, cái này cho ông nội uống, mẹ và cha cũng hãy uống luôn, chân cẳng sẽ đân đân có tiến triển tốt hơn.”

Mẹ Tống bị hành động hiếu thảo này của con dâu làm ấm lòng, gần như đã cảm thấy trái tim mình tan chảy. Sau khi “ừ” một tiếng, bà ấy mới lên xe để trở về quê.

Lúc đến nhà bác cả ăn cơm, vẫn là Tống Thanh Kỳ tới đón bọn họ.

Bác cả Tống có hình tượng một vị tướng rất nghiêm túc và trang nghiêm, ông không to lớn mà có dáng người cao gầy, mặc thường phục nhưng trong mắt lại có khí thế g.i.ế.c người.

Khi ở gần ông ấy sẽ có cảm giác bị đe dọa, loại đe dọa này khác với nam chính, loại đe dọa này do những người đã nắm quyền trong một thời gian dài trau dồi nên.

Loading...