Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 759
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:41:08
Lượt xem: 37
Còn lúc này, ở phòng khám tư nhân nơi biên giới, vết thương của Tống Văn Cảnh chưa được xử lý xong thì đã gọi Tiểu Cao để hỏi thăm tình hình ở thủ đô.
Tiểu Cao vội vàng đi tới, lau đi cả gương mặt đây nước mưa, khàn giọng nói: "Đoàn trưởng, em vừa nhận được điện thoại, chị dâu chuẩn bị sinh rồi."
"Cái gì?"
Tống Văn Cảnh đứng dậy ngay khi nghe thấy lời này thì đã bị mấy người Cố Nguyên ấn xuống giường bệnh đơn sơ: "Trong tình huống này anh không thể cử động được."
Tình huống của mấy người này lân này khá nguy hiểm, nếu không phải Tống Văn Cảnh phát hiện ra quả b.o.m trước, bọn họ sẽ phải hy sinh hết ở đây rồi.
Mặc dù họ đã bắt được một số người, nhưng thông tin quan trọng đã bị cắt đứt mỗi khi đến thành phố Nam.
"Vợ tôi sắp sinh rồi, tôi muốn trở về." Anh đã không còn quan tâm đến tình hình của mình nữa.
Tiểu Cao nói: "Nhưng đoàn trưởng, anh đang bị thương.
"Chưa c.h.ế.t được đâu." Anh trực tiếp rút kim ra, người đã mặc quần áo và định rời đi.
Bác sĩ nhìn Tống Văn Cảnh như nhìn người bị bệnh thần kinh, nhưng đạo đức bác sĩ vẫn để anh ta vội vàng đặt chai truyền dịch trong tay xuống, vội vàng đi tới kéo người lại: "Anh có biết anh bị thương thế nào không, bây giờ anh còn muốn chạy, muốn c.h.ế.t sao?"
"Cảm ơn bác sĩ, tôi vẫn còn chuyện gấp, chưa truyền xong tôi cũng sẽ đưa tiền.”
Bác sĩ: Anh ta có sợ anh sẽ không đưa tiền sao? Ngay cả khi anh mặc bộ quần áo đó, anh ta vẫn phải trông chừng anh mà.
Tiểu Cao cũng muốn khuyên anh, nhưng cuối cùng lại bị Cố Nguyên ngăn lại.
Cổ Nguyên: "Buông cậu ấy ra."
Lúc này, anh ấy vẫn đang nghĩ nhanh, ai có thể lấy được vé máy bay nhanh nhất?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-759.html.]
Nhưng anh ấy lại nhớ ra bạn mình không chỉ có một mình, anh còn là người nhà họ Tống, vì vậy anh ấy hỏi: "Thủ trưởng Tống gọi điện thoại đến nói sao?"
Tiểu Cao nói: "Lãnh đạo nói rồi, nói nhiệm vụ đã hoàn thành, lần này chúng ta có thể trở về trước."
Cậu ấy do dự liếc nhìn đoàn trưởng, ngập ngừng nói: "Sư đoàn trưởng Tống nói đã chuẩn bị cho đoàn trưởng vé máy bay sớm nhất, nhưng chỉ là, cơ thể đoàn trưởng có thể đi máy bay không?" Một điểm khác là họ đã bắt được một số ít người, có lẽ sẽ hỏi ra được một số thông tin. Cũng có những manh mối đã biến mất rồi.
Tống Văn Cảnh cũng do dự: "Anh hai."
Triệu Chiêu Hoa vỗ vỗ bả vai không bị thương của anh: "Cậu trở về xem em dâu, anh chịu trách nhiệm truy theo manh mối này."
Tống Văn Cảnh do dự, anh thật sự do dự, tại sao lân này bọn họ lại chịu thiệt, đó là bởi vì đối phương có người đặc biệt. Người bình thường đối đầu sẽ chịu thiệt.
Tống Văn Cảnh: "Anh hai, anh về cùng bọn tôi để bàn giao nhiệm vụ, đợi sau khi báo cáo cấp trên rồi quyết định kế hoạch nhiệm vụ tiếp theo. Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ đã hoàn thành rồi."
Bọn họ đi về phía nam để điều tra tình hình buôn lậu của tập đoàn Nam Long ở biên giới, có thể nói là đã hoàn thành một phần của rồi.
Chỉ là đã liên quan đến thông tin về vụ án của một nhân vật trong số bọn họ nên anh mới do dự.
Triệu Chiêu Hoa cười sảng khoái: "Không sao, không phải chỉ là một cái mạng thôi sao?"
DTV
Khuôn mặt mũm mĩm của anh ấy mỉm cười, khiến vết sẹo cũng run lên theo, anh ấy còn mắng:
"Mẹ nó, là tên c.h.ế.t tiệt nào đã ra tay với người có ích chứ, những nhà nghiên cứu, giáo sư và chuyên gia đó, có ai không phải là bảo vật đâu chứ, lại thực sự biến mất liên tiếp. Cho dù đó không phải là nhiệm vụ bên trên, anh bắt được một tên c.h.ế.t tiệt như thế sẽ đánh g.i.ế.c anh ta."
Bây giờ mấy người Triệu Chiêu Hoa cũng được coi là nhân viên ngoài biên chế trong tiểu đội nhỏ của bọn họ, bọn họ được thành lập để giải cứu những chuyên gia mất tích này.
Bây giờ nhìn thấy thật kỳ lạ, những người này giống như biến mất khỏi không trung vậy, bên trên vô cùng coi trọng vụ này.
Triệu Lăng là một trong hai nhân viên đặc biệt trong đội của họ.
Nghe đến đây, anh bất ngờ liếc nhìn Triệu Chiêu Hoa, còn phun ra một ngụm máu, lân này anh bị thương, nếu không Tống Văn Cảnh cũng không cần phải một mình đến phòng khám lấy đạn ra.