Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 761

Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:41:11
Lượt xem: 24

Tân Lâm hỏi: “Cô muốn sinh thường hay sinh mổ?"

Diệp Mạn Tinh lắc đầu, "Chờ một chút." Nếu không tu bổ lại hồn vía, có thể khi sinh ra cặp song sinh sẽ trở thành nửa ngốc.

Cô không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, đành phải nói với Tân Lâm: “Đầu tôi có chút đau, muốn phẫu thuật thì cũng nhanh thôi, nhưng chỉ sợ cơ thể tôi chịu không nổi.”

Tân Lâm nhíu mày.

Diệp Mạn Tỉnh lại cầm một ít ngọc thạch đi ra, nhét vào trong tay anh ta, hỏi: “Anh có thể giúp tôi làm mấy chiếc nhẫn ngọc riêng như những chiếc chúng ta mua trái cây được không?”

“Sau đó tôi chờ đồ đến, tôi muốn ở một mình một chút."

Cô cần tiến vào không gian hấp thụ một chút linh khí, nhưng tất cả mọi người lo lắng đều lo lắng cho cô nên xung quanh cô cơ bản chưa bao giờ thiếu người.

Tân Lâm lại thực sự có thể giúp cô.

Diệp Mạn Tinh nhấn mạnh nói: "Tôi muốn ở một mình một chút, không ai được vào, anh có thể làm được không?"

Điều kiện này đối với Tân Lâm mà nói không phải quá khó khăn, nhưng anh ta không thể vô duyên vô cớ mà đồng ý được, sau khi chờ Diệp Mạn Tinh nói cô muốn bình tĩnh lại, cũng chỉ hơn mười phút.

Tân Lâm chăm chú nhìn cô, thấy cô kiên trì như vậy liền đồng ý.

Cùng lúc đó, Tống phụ nghe xong con dâu muốn một cái hộp, ông ấy cũng không quan tâm mục đích là gì, đã chủ động dẫn cặp song sinh về lấy.

Dù sao cái hộp ở phòng con trai và con dâu, ông ấy không tiện đi vào, liên để Bối Bối Đoàn Đoàn đi lấy.

Hai đứa nhỏ này thật tinh mắt, chỉ trong thời gian ngắn đã tìm ra được.

Sau đó hai cục gạo nếp tràn đầy lòng hiếu kỳ, vừa mở hộp một bức một bức tranh khác lại rơi ra, hai tên nhóc kia vậy mà không đưa hộp cho ông nội, tự mình ở trong phòng nằm sấp tò mò nhìn bức tranh kia.

Hai đứa nhỏ nằm trên giường tò mò xem xét bức chân dung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-761.html.]

“A, chú này trên cổ có một vết sẹo, hình dạng này có phải giống không?"

Giống cái gì?

Tống Bối Bối khoa tay múa chân, trong thế giới nhỏ bé của cô bé, có đôi khi tư duy của cô bé còn chưa hoàn thiện, có đôi khi trí nhớ cũng phân tán, cô bé vẫn không nhớ rõ mình đã nhìn thấy hình dạng này ở đâu?

“Cái này giống cái gì?” Tống Bối Bối hỏi Đoàn Đoàn, cô bé biết em trai thông minh hơn cô bé.

Mặc dù không muốn thừa nhận điều này.

Thông minh thì sao chứ, cô bé mới là cục cưng của cả nhà. Tống Đoàn Đoàn cũng đang nhìn, cậu bé cảm thấy người này thật hung dữ, thoạt nhìn có vẻ rất tài giỏi.

Đoàn Đoàn hỏi, “Giống cái gì?”

Sau đó Tống Bối Bối nhìn bức chân dung, lại quay đầu nhìn em trai một chút, sau đó chỉ vào vết bớt hình nụ đào dưới tai cậu bé, hỏi: “Có giống vết bớt hình nụ đào trên cổ của em không?"

Nếu như có vết bớt hình nụ đào, bức tranh này vừa xuất hiện sẽ khiến cho Diệp Mạn Tinh chú ý. Nhưng dấu vết đó quá khó thấy, nó chỉ là một dấu chấm trên bức chân dung, cho thấy ở đó có một vết sẹo.

Tống Bối Bối từ nhỏ đã giỏi điều tra.

Tống Đoàn Đoàn từ nhỏ đã rất thông minh và có chỉ số IQ rất cao, cho nên chị em đều giọng trẻ con hỏi: “Đây có phải giống như cái bót hình nụ đào trên người em, bị khoét rồi không?"

Tống Đoàn Đoàn vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại khoa tay múa chân một cái, thật đúng là giống. Hai đứa nhỏ hình như đã suy luận ra chuyện này, liền bĩu môi muốn khóc, nghĩ đến thôi cũng thấy đau rồi.

Tống Bối Bối nói: “Chú này thật đáng thương, mặt bị hủy dung, còn có vết bớt này thật sự là bị khoét sao?"

DTV

Nói đến đây, cơ thể cô bé run lên theo bản năng. Cô bé không dám nghĩ tới việc khoét bỏ vết bớt của mình sẽ như thế nào.

Cô bé che cái bớt hình nụ đào trên cổ, giọng nức nở nói: “Huhu, Bối Bối không muốn bị khoét vết bớt đau."

Đoàn Đoàn: ? Chuyện này còn chưa xảy ra mà.

Loading...